HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 17
Chương 17 – Nhóc yêu tinh giỏi ngụy biện
Chuyển ngữ: Hy
Biên tập: Trần
Lục Vĩnh Phong đứng bên ngoài phòng trọ của Lưu Mang, thấy Uông Minh quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù.
Tổ sư, tên công tử này thật là nham hiểm.
Nội tâm Uông Minh khóc thầm, hồi lâu mới nặng nhọc cất tiếng: “Không phải đâu, sếp… sếp ơi, anh nghe em giải thích!”
“Giờ tôi có quyền yêu cầu em trả lời vấn đề hồi nãy chưa?” Lục Vĩnh Phong khoanh tay, hỏi.
Uông Minh gật đầu như giã tỏi.
Sau đó hắn phản ứng lại, lập tức bồi thêm: “Sếp ơi, mình vào nhà rồi từ từ nói chuyện có được không? Lỡ như… lỡ như đến lúc đó anh không tin em, muốn phạt cũng có phải tiện hơn không?”
Lục Vĩnh Phong ngờ vực nhìn hắn, cuối cùng sa sầm mặt gật đầu, sau đó nhìn sang tay công tử bên cạnh.
Tên công tử mỉm cười ung dung phong độ, nói: “Vậy tôi đi trước. Anh Phong, hy vọng sau khi anh biết được đáp án có thể báo lại cho tôi như đã giao hẹn.”
Uông Minh nhanh chóng mở cửa ra để Lục Vĩnh Phong vào phòng: “Ngồi đi sếp, anh uống trà không? Hay là cắn hạt dưa?”
Lục Vĩnh Phong bước nhanh vào trong nhà, đóng cửa lại lập tức gõ đầu hắn, nói: “Ba ngày không roi trèo lên nóc dỡ ngói, năm ngày không chịch cả người rạo rực phải không? Sao em lại dây vào tên đó rồi?”
Uông Minh như nai con hoảng sợ, hai mắt ngấn nước, ra vẻ tội nghiệp: “Em đâu có đâu.”
“Tóm lại em đừng xen vào chuyện của hắn.” Lục Vĩnh Phong cốc đầu hắn, nói: “Nhà họ Nhậm là xã hội đen, tên hồi nãy là con trai út nhà họ Nhậm, máu mặt lắm đấy. Em bớt qua lại với loại người này đi, không dưng đừng có rước phiền toái cho tôi.”
“Ghê gớm vậy sao?” Uông Minh hơi giật mình, sao Lưu Mang lại đi dây vào ông tướng này. Tuy nhiên điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là trọng điểm Lục Vĩnh Phong nhắc tới lại là tay công tử kia, không phải tên đần to xác này tới để bắt gian sao?
Lục Vĩnh Phong hừ lạnh, “Người ta muốn xử em, điều tra em tường tận đến độ tra ra cả tôi rồi. Nếu không có tôi bảo kê cho thì giờ em chết thế nào còn không biết đâu.”
Có những người tươi cười vẫn khiến người ta sợ run nhanh nhách, nhưng cũng có những người cố tình trưng mặt lạnh vẫn chẳng dọa được ai. Lục Vĩnh Phong chính là loại thứ hai. Uông Minh nhanh nhảu nhào vào lòng gã: “Sếp tốt ghê luôn á!”
“Xéo xéo xéo.” Lục Vĩnh Phong mồm thì nói vậy chứ cũng chẳng đẩy hắn ra, thậm chí còn tranh thủ sờ soạng thả dê. Gã bỗng nhớ mình còn chưa nghiêm khắc bức cung, vì vậy xẵng mặt, nói: “Đứng cho ngay ngắn lên, giờ tra hỏi em đây! Rốt cuộc có chuyện gì, sao em lại trốn tôi đi ở cùng với người khác?”
Uông Minh thề thốt phủ nhận: “Em không có, người đó là bạn cùng phòng của em!”
Chẳng qua vừa khéo cũng là bồ cũ, Uông Minh thầm bồi thêm một câu, đương nhiên là đã tha thứ cho tôi rồi hi hi.
“Em không có chỗ ở không biết đường tìm tôi sao?” Lục Vĩnh Phong răn đe hắn: “Nãy em bảo cậu ta tinh lực dồi dào làm em eo mỏi lưng đau, em còn gì chối cãi?”
“Ấy… Anh hiểu lầm rồi.” Uông Minh trong cái khó ló cái khôn, “Em mới nói cậu ta tinh lực dồi dào, hơn nửa đêm còn bắt em cùng tập thể dục. Em hết nâng tạ lại chống đẩy, nên mới eo mỏi lưng đau đấy thôi!”
Lục Vĩnh Phong tức cười: “…Tiên sư, thế mà cũng lấp liếm cho được, em đúng là nhóc yêu tinh giỏi ngụy biện.”
Uông Minh cười hì hì: “Phải là nhóc lanh trí chứ!”
Bầu không khí hoà hoãn đôi chút, Uông Minh biết Lục Vĩnh Phong dễ trúng mánh giả ngây giả dại của mình nhất, bèn vội vàng được đà thanh minh: “Em với bạn cùng phòng thật sự trong sạch. Anh nghĩ xem, thời gian làm việc của bọn em còn lệch nhau, mỗi ngày chỉ đụng mặt nhau có hai tiếng giờ cơm tối thì mần ăn gì được chứ? Với lại, với lại cậu ta cũng là 0 mà! Chị chị em em với nhau làm sao xảy ra chuyện gì được?”
Mặc dù ba năm trước Lưu Mang tự xưng là thuần 1, nhưng vì sự trong sạch của hắn, đành phải để cậu chịu thiệt rồi, Mang Mang.
Lục Vĩnh Phong nửa tin nửa ngờ, Uông Minh thản nhiên giang tay, “Không thì sếp cứ việc lục thùng rác đi, chắc chắn không có thứ gì đáng ngờ, hoặc là… lục soát người em cũng được.”
Bầu không khí bắt đầu trở nên mờ ám, Lục Vĩnh Phong cười cười, nói: “Được, vậy lục soát người trước.”
Uông Minh nở nụ cười duyên, cởi áo ngủ ra không chút giùng giằng, để lộ làn da mịn màng được chăm sóc kỹ lưỡng. Dáng người gầy nhưng mông rất tròn trịa xinh xắn, khiến cho người ta rục rịch ham muốn nắm trong tay chơi đùa.
Ánh mắt Lục Vĩnh Phong hướng về phía băng cá nhân trên cánh tay hắn, “Đây là cái gì, vết hôn?”
Bởi vì ngày ngủ đêm thức trong suốt thời gian dài nên da hắn trắng nõn như một khối ngọc mỡ cừu, mà chỗ băng cá nhân lại hệt như tỳ vết trên ngọc, vô cùng bắt mắt.
“Không phải vết hôn.” Uông Minh gỡ miếng dán ra cho gã nhìn vết thương, “Mẹ kiếp, tối qua có ông khách muốn xơ múi em, tất nhiên là em không chịu. Ai dè lão ta biến thái dí đầu thuốc làm bỏng em, còn giả bộ bất cẩn đụng phải.”
Có điều hắn cũng chẳng ngu mà để yên, sau cùng cố tình để lão ta va vào đồ sứ rồi quay sang bắt đền, hứ~
Lục Vĩnh Phong trông thấy vết bỏng đỏ sẫm, mày nhăn lại, “Hộp đêm kia của em là chốn thác loạn gì vậy, quá hỗn loạn.”
Uông Minh cười gượng vài tiếng, quay lại đề tài: “Thế nào, sếp, em vẫn giữ thân như ngọc chứ? Có cần… kiểm tra bên dưới nữa không?”
Lục Vĩnh Phong dán miếng băng cá nhân lại, “Nhóc con, mơi người ta là giỏi…”
“Người ta cũng chỉ dám mơi anh thôi đó.” Uông Minh cười hì hì bám dính lấy gã làm nũng.
Một tay Lục Vĩnh Phong túm lấy eo hắn, tay còn lại bắt đầu cởi cúc áo. Đã mấy tuần gã chưa liên lạc với Uông Minh rồi, tức thì củi khô lửa bốc, đại chiến mấy trăm hiệp, chơi đến độ tấm ga giường sô pha Uông Minh vừa mua về ướt đẫm, mới thở phì phò coi như xong chuyện.
Suốt cả quá trình, theo như Lục Vĩnh Phong chú ý quan sát, tuy ngoài miệng, Uông Minh luôn kêu cu to chịch chết em rồi, nhưng thực chất chả có lúc nào bị chịch sướng cả. Dương vật đáng thương vẫn cứ luôn mềm oặt. Không biết là do hắn bắt lực hay là do Lục Vĩnh Phong chưa đâm được đến vị trí tuyến tiền liệt.
Có điều ngày tháng còn dài, về sau còn nhiều cơ hội chứng thực, không cần phải nghiên cứu vấn đề này trong căn phòng trọ tồi tàn của người khác. Lục Vĩnh Phong vươn vai một cái, phê đê mê hết cả người, mặc dù giường sô pha có hơi chật chội với gã, cơ mà thi thoảng nằm một lát thì gã cũng chẳng để bụng. Gã làm biếng nói: “Ranh con.”
“Dạ?” Uông Minh trả lời mang theo giọng mũi dày đặc.
“Căn nhà kia của em sửa sang xong rồi.” Lục Vĩnh Phong ngáp dài, “Lát nữa chở em đi, em coi cần mua thêm cái gì thì cứ bảo với trợ lý của tôi.”
Uông Minh cười, bóp giọng eo éo ngọt ngào nói: “Sếp ơi, anh thật tốt! Em nấu đồ ăn ngon cho anh nha?”
Hắn vừa đi chưa được mấy bước đã ngã ngồi cái phịch xuống sàn.
“Cái đệt…” Uông Minh nhỏ giọng chửi một câu. Phi khoa học vãi, hắn mới hai mươi tuổi đầu, gì đã đến mức làm vài lần mà chân mềm nhũn, đi không nổi chứ?
“Em sao vậy? Đi trong nhà mà cũng ngã được?” Lục Vĩnh Phong thò đầu ra.
Uông Minh: “…”
Trông thấy biểu cảm phức tạp, sắc mặt phong phú của Uông Minh, Lục Vĩnh Phong không nhịn được bật cười: “Mỏi eo nhũn chân hả? Thôi khỏi nấu nướng nữa, cũng chẳng ngon đến đâu. Lại đây nằm với tôi một lát, chút nữa tôi dẫn đi ăn.”
Uông Minh hậm hực leo từ dưới đất lên giường, miệng không ngừng liến thoắng: “Làm sao có chuyện đó được, em chăm sóc cơ thể kỹ thế làm sao có thể lão hoá nhanh như vậy…”
“Thôi tém đi, em chỉ có để ý chăm sóc cái vỏ ngoài chứ có chú ý chăm sóc cơ thể hồi nào.” Lục Vĩnh Phong xỉa xói hắn.
Uông Minh bĩu môi, tổ sư thời kì hoàng kim của trai bao thật ngắn. Nhớ năm xưa lúc hắn vừa mới nhúng chàm, cày cuốc thâu đêm, sáng hôm sau còn dậy sớm chạy tới một buổi tiệc tại gia khác. Thế mà giờ tiên sư mới được một năm, hắn đã bị một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi như Lục Vĩnh Phong làm cho eo lưng mềm nhũn.
“À đúng rồi, tôi hỏi em một chuyện.”
Uông Minh còn đang nghĩ ngợi rất lung, chợt nghe Lục Vĩnh Phong ngập ngừng nhả ra một câu như vậy, ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Anh nói đi.” Uông Minh đáp.
Lục Vĩnh Phong đắn đo một chút, rồi mới hỏi: “Làm tình có thể làm ra được tình yêu sao?”
Gã vừa dứt lời, liền thấy Uông Minh kinh hãi câm như hến nhìn mình.
“Mả mẹ em, đừng có suy diễn lung tung. Không phải nói tôi.” Lục Vĩnh Phong hục hặc nói: “Là một người bạn nối khố của tôi.”
Uông Minh thầm cắn hạt dưa hóng hớt: Bạn nối khố của Lục Vĩnh Phong, chín bỏ làm mười chính là Châu Trọng Hành rồi. Bàng Tuấn là thế thân của Châu Trọng Hành, rõ ràng chứng tỏ Lục Vĩnh Phong yêu Châu Trọng Hành mà không được đáp lại. Giờ coi ý của Lục Vĩnh Phong, e rằng sếp Châu này đã từ tình dục nảy sinh tình cảm với người khác. Vậy thì Lục Vĩnh Phong lại chả phải nổi cơn tam bành lên à?
Giới thượng lưu thật hỗn loạn.
Trong lúc Uông Minh đang suy diễn miên man, Lục Vĩnh Phong lại có vẻ đã mất kiên nhẫn, đẩy Uông Minh, “Em nói coi, làm tình có thể làm ra được tình yêu không?”
Uông Minh biết gã muốn đáp án thế nào, đủng đỉnh xuôi theo lời gã: “Theo như em thấy ấy mà, chim là chim mà óc là óc, chỉ cần óc anh không chứa toàn là chim thì sẽ không lẫn giữa tình yêu với tình dục đâu.”
“Em nói chí lý lắm!” Lục Vĩnh Phong vỗ đùi, “Ông đây cũng đếch tin!”
“Ui da, sếp ơi anh vỗ vào đùi em rồi!”
“Đừng lèm bèm, đi thôi! Sếp dẫn em đi ăn trưa ở khách sạn năm sao!”
“Oa!” Uông Minh hồ hởi bò xuống giường đi tắm. Nụ cười của hắn rạng rỡ đến mức khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm dưới đáy mắt đằng sau nụ cười đó.
Tình yêu có thể làm tình mà ra được sao? Không thể.
Nhưng liệu người ta sẽ đem lòng yêu một người bạn tình chỉ tồn tại quan hệ thể xác chứ? Ai mà biết được.
Suy cho cùng thì, tình yêu là một mối họa trời giáng.
Hết chương.
Ôi trời… Câu kết đỉnh qué
bé nó là trai bao tuy “ngây ther” nhưng vẫn rõ sự đời lắm
hic chiện hay quá chủ nhà ơi iu iu ạ :3 thích em Minh quá a :(((((( hi vọng tác giả xử lý tuyến tình cảm cho 2 nhân vật thật tốt ạ