HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 30
- Trang chủ
- HÀI KỊCH DUNG TỤC
- Chương 30 - Một ngày tham quan dinh thự nhà họ Lục
Chương 30 – Một ngày tham quan dinh thự nhà họ Lục
Chuyển ngữ: Lê
Biên tập: Daw / Trần
“Chị đại gọi đến, chị đại gọi đến, chị đại gọi đến…” – Nhạc chuông chuyên dụng dành cho Văn Yến Dương.
Uông Minh nhấc máy, dùng giọng điệu nịnh bợ tha thiết gọi: “Chị Yến!”
“Này, Tiểu Minh! Cuối cùng chị cũng đóng máy rồi!” Tiếng cười giòn tan tươi roi rói của Văn Yến Dương vọng ra từ trong điện thoại. “Ôi chao, cái bộ phim văn nghệ kia sắp hành chết chị rồi, chị phải xõa một phát mới được.”
Uông Minh vừa định mở miệng nói gì đó, Lục Vĩnh Phong đã ủ mưu tiến tới, dùng cây hàng của mình cọ qua cọ lại lối vào cửa sau của Uông Minh, khiến hắn suýt thì rên ra tiếng. Hắn trừng mắt nhìn Lục Vĩnh Phong, cúi đầu che điện thoại, nói: “Em… khụ khụ khụ… Chị Yến, chị quay phim vất vả như thế, vậy để mai em hầm ít canh mang qua cho chị nhé?”
“Ngoan.” Văn Yến Dương vui vẻ đồng ý. “Vậy mai gặp, nhớ ăn diện cho thật đẹp rồi hẵng qua đấy nhá.”
Uông Minh vâng vâng dạ dạ rồi gác máy. Lục Vĩnh Phong khoanh tay, bĩu môi nói: “Tôi cược một cái ‘mục tiêu nhỏ’*, ngày mai cô ả sẽ giới thiệu cho em một thằng bồ mới đó.”
(*Xem lại chú thích chương 8)
“Hả?”
Lục Vĩnh Phong bày ra vẻ mặt có sao nói vậy: “Em theo tôi được mấy tháng, giờ cuối cùng cô ta cũng được ngơi tay, đến lúc phải làm mai cho em rồi.”
Trông thấy vẻ mặt cạn lời của tên nhóc này, Lục Vĩnh Phong ngáp một cái, thích tin hay không thì tùy. Gã ngủ một mạch đến giữa trưa, vốn chỉ định qua tìm Uông Minh ăn cơm, ai dè chẳng mấy chốc đã lại “ăn” luôn lên trên giường.
Có thể do Uông Minh vừa ăn xong đã phải vận động mạnh, mặt mày cau có xoa xoa bụng. Lục Vĩnh Phong vươn tay vò đầu hắn, chẳng chút mặc cảm tội lỗi, nói: “Dạ dày không tốt thì cứ ăn chậm thôi, nuốt vội cho lắm vào, giờ đầy bụng rồi chứ gì?”
Gã cố ý nói kiểu mập mờ nước đôi, chọc cho Uông Minh tức đến nhe răng trợn mắt.
“Gì ấy nhỉ…” Lục Vĩnh Phong vẫy tay với hắn, bắt đầu sai khiến. “Đừng có ăn no rồi nằm kềnh ra đấy, đi mặc quần áo vào mau lên, mặc xong còn phải giúp tôi thay đồ nữa.”
Hai mắt Uông Minh hấp háy: “Muốn dẫn em đi đánh bóng rổ hả?”
Lục Vĩnh Phong nguýt hắn một cái. “Cưng mơ đẹp quá ha.”
Uông Minh bĩu môi, lại nằm ườn ra giường như con cá muối, bắt đầu mè nheo: “Người ta ghét buổi chiều, người ta không muốn ra ngoài đâu.”
“Em tưởng tôi thèm đưa em ra ngoài lắm chắc?” Lục Vĩnh Phong vỗ mông hắn một phát. “Còn không phải nhóc Cá Mè Hoa của em muốn tôi dẫn em đến gặp nó.”
“Tiểu Du?” Uông Minh lại nhổm người dậy.
Lục Vĩnh Phong gật đầu, để đánh nhanh thắng nhanh, hai tuần nay anh em họ đã thông đồng với mẹ, giấu ông bô nhà họ Lục liên hệ với công ty giải trí của cậu hai, hôm nay kí hợp đồng xong, ngày mai liền ra mắt. Thế nên, Lục Vĩnh Du mới lệnh cho Lục Vĩnh Phong dẫn anh bé Rồng Xanh của cô nhóc đến chứng kiến thời khắc mãn nguyện của cô.
Uông Minh nghe xong, lập tức lồm cồm bò dậy, hớn hở hầu hạ Lục Vĩnh Phong thay quần áo, cũng tự mặc lấy một bộ quần áo gọn gàng nhã nhặn trong đống đồ mà Lục Vĩnh Phong mua cho hắn. Gã không kìm được mà bóc mẽ hắn: “Là em gái tôi ra mắt chứ có phải em ra mắt đâu, sao cười tươi thế.”
“Ôi chao, em không được mừng thay em gái anh à?” Uông Minh cười ngây ngô đáp.
Lục Vĩnh Phong hừ một tiếng, vẻ mặt xót của, nói: “Tụi bây thì vui rồi, để biến giấc mơ của con quỷ cái đấy thành hiện thực, tôi đã phải tiêu tốn cả đống tiền tích cóp đấy. Tốt nhất là nó liệu mà nổi tiếng khắp cái đất Trung Hoa này cho tôi.”
Đến cả tên con ông cháu cha mỗi ngày đều tiêu tiền như nước này cũng phải thấy xót, Uông Minh không khỏi líu lưỡi: “Anh tiêu hết bao nhiêu?”
Lục Vĩnh Phong vùi mặt vào cổ Uông Minh, làm bộ làm tịch khóc lóc: “Tôi tiêu mất cái kim bài miễn tử tự chuẩn bị cho mình rồi, hu hu hu hu.”
“Đây chính là kim bài miễn tử của anh?”
Uông Minh ngồi ở ghế phụ lái, ngoái lại nhìn vật hình chữ nhật ở băng ghế sau, vật kia được bọc cẩn thận bằng vật liệu chống xốc, không nhìn rõ được bên trong là thứ gì.
Lục Vĩnh Phong đảo vô lăng, gật đầu: “Đến nhà sẽ mở ra cho em xem.”
Còn chưa đợi Uông Minh kịp hiểu ra hàm ý của chữ “nhà” kia, Lục Vĩnh Phong đã đánh lái rẽ vào một ngôi biệt thự sang trọng.
Bảo vệ vẫy tay chào gã, cười nói: “Anh Phong về rồi đấy à?”
Lục Vĩnh Phong hạ kính cửa xe xuống, đè thấp giọng, hỏi: “Tiểu Trần, bố tôi không có nhà đấy chứ?”
Tiểu Trần lắc đầu, Lục Vĩnh Phong vững dạ hẳn, đánh xe vào ga-ra. Gã xuống xe, lấy “kim bài miễn tử” ở ghế sau ra, đương lúc chuẩn bị rời đi lại phát hiện Uông Minh vẫn còn ngồi ở ghế phụ lái.
“Em ngẩn ra đấy làm gì, đi thôi.”
Uông Minh chớp mắt: “Em phải đi đâu cơ?”
Lục Vĩnh Phong nhìn hắn như nhìn thằng đần: “Đi theo tôi.”
“Anh định đi đâu?”
Lục Vĩnh Phong bất đắc dĩ nhìn vật hình chữ nhật trên tay. “Đi tặng cái này cho mẹ tôi.”
“Anh bảo em đi cùng anh,” Uông Minh chật vật sắp xếp lại câu chữ. “Vào nhà anh tặng quà cho mẹ anh?”
Lục Vĩnh Phong gật đầu như lẽ tất nhiên.
Thằng đần này.
Uông Minh cạn lời: “À thì… Hay là em chờ anh ngoài ga-ra nha.”
Lục Vĩnh Phong trừng hắn: “Em bị dở à? Chờ tôi ăn cơm tối xong thì em lại chả chết ngạt trong cái ga-ra này rồi.”
…Thì ra là tên đần này còn định dẫn hắn vào nhà họ Lục ăn tối? Thật tình, sao tên này người to mà óc bằng quả nho thế nhỉ?
Uông Minh thực sự thấy thương thay cho chỉ số thông minh của gã: “Ôi dồi ôi sếp ơi em bảo này, là do anh ngang ngược quá hay là do bố mẹ anh không vác dao nổi nữa thế? Anh ăn chơi thác loạn ở bên ngoài, lại còn dẫn cả loại bồ bịch chẳng ra thể thống gì như em về nhà bố mẹ á?”
Lục Vĩnh Phong oan ức nói: “Sao em lại nói người ta ăn chơi thác loạn ở bên ngoài chứ… Ồ, hình như đúng là tôi hơi thác loạn thật.”
Gã vác thứ hình chữ nhật lên vai, rảnh tay còn lại để kéo Uông Minh đi: “Chẳng sao đâu, dù sao hôm nay bố tôi cũng không ở nhà, mẹ tôi lại chẳng quan tâm đến mấy chuyện này, không phải sợ. Đi đi đi, đầu bếp nhà tôi nấu ăn ngon lắm đấy!”
Uông Minh: …Ngon thì cũng phải có mạng để ăn chứ!
Bố gã không có nhà, nhưng khi bố gã về, chẳng nhẽ người giúp việc lại không mách với ông rằng con trai ông rước một tên trai bao về nhà sao. Mẹ gã mặc kệ gã, chứ chắc gì đã mặc kệ hồ ly tinh dụ dỗ con trai mình.
Nhớ hồi còn ở Thiều Hoa Bất Hoán, có một đồng nghiệp cũng được một tên con nhà giàu bao nuôi. Sau khi bị bố mẹ của tay cậu ấm đó phát hiện, cảm thấy là do tên trai bao kia dạy hư cục vàng nhà bọn họ, vì thế vào một ngày nọ, vị đồng nghiệp kia bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi nữa…
Uông Minh hãi đến độ muốn cắn móng tay, làm sao bây giờ, ai đó đến cứu tui đi, người ta vẫn chưa muốn chết ngay bây giờ đâu.
“Bé Rồng Xanh!”
Như thể nghe thấy tiếng lòng của Uông Minh, Lục Vĩnh Du lái con xe thể thao mui trần chạm mặt hai người họ trong ga-ra. Nội tâm Uông Minh kích động, kêu ầm lên: “Cá nhỏ!”
Đại tiểu thư cứu mạng với!
Lục Vĩnh Du đậu xe xong, tung ta tung tẩy chạy đến chỗ bọn họ, hồ hởi nói: “Đi thôi! Mẹ vừa gọi điện giục tụi mình đấy.”
Uông Minh lí nhí: “Ờ thì, Cá nhỏ này, anh…”
Lục Vĩnh Du phấn khích khoác tay hắn. “Hôm qua em kể cho mẹ nghe là em gặp lại anh, bà ấy còn bảo muốn gặp anh đó!”
Uông Minh vùng vẫy trong vô vọng, cảm thấy đời này không còn gì luyến tiếc nữa, bèn thấp thỏm cùng bọn họ bước vào dinh thự nhà họ Lục.
Vừa vào đến cửa, một phụ nữ trung niên với khuôn mặt đôn hậu, khí chất đoan trang liền ra đón, mỉm cười mang dép và khăn ấm ra cho bọn họ. Lục Vĩnh Phong đặt vật hình chữ nhật lên bàn, cầm một chiếc khăn lên qua quýt lau tay, hỏi:
“Thím Anh, gần đây thím dùng loại kem dưỡng da gì thế, mới mấy hôm không gặp mà trông thím đã lại đẹp ra rồi?”
Thím Anh dường như đã quen cái thói ngả ngớn của gã, lắc đầu cười, đáp: “Đừng chọc tôi nữa, bà chủ đang ở phòng khách, có phải cậu muốn tìm bà ấy không?”
Lục Vĩnh Du xen vào: “Mẹ vừa nói với em rồi, em sẽ ký hợp đồng với công ty của anh họ. Hôm nay anh ấy còn chạy hẳn từ thành phố B qua đây để thảo luận về hợp đồng với em nữa, chắc là mẹ và ảnh đang bàn về kế hoạch sau khi ra mắt của em trong phòng khách ấy chứ, em muốn qua đó, anh đi cùng không?”
Lục Vĩnh Phong lắc đầu xua tay: “Mày biết rõ là anh ghét nó nhất mà, thôi cứ để mẹ mình ra mặt đi.”
Lục Vĩnh Du bĩu môi: “Chuyện lớn cả đời của em gái anh mà chẳng thấy anh thèm để ý tí nào cả.”
“Bà cô của tôi ơi,” Lục Vĩnh Phong lườm cô. “Cái kim bài miễn tử này của tôi, vốn định giữ lại để mai mốt nhỡ tôi mà gây họa thì còn có cái đút lót, nhờ quý bà Dương giúp tôi giải quyết đấy. Giờ để cô được ra mắt mà tôi phải tặng trước, bà cô còn nói tôi không có tình nghĩa?”
Lục Vĩnh Du tò mò dán mắt vào vật hình chữ nhật kia. “Đây rốt cuộc là cái gì vậy? Thần kỳ đến thế à, lại còn kim bài miễn tử cơ.”
Thím Anh cũng hơi tò mò, dịu dàng cười: “Tôi đoán… là tranh?”
Lục Vĩnh Phong tấm tắc khen: “Không hổ là thím Anh, hiểu cháu nhất, cũng hiểu mẹ cháu nhất.”
Lục Vĩnh Du dẩu môi lên, không phục: “Bản thân mẹ cũng là họa sĩ, cách vài hôm lại đi triển lãm một lần, anh lấy đâu ra tự tin bức tranh này của anh có thể lọt vào mắt xanh của mẹ?”
Lục Vĩnh Phong lại khoe khoang: “Chỉ cần có bức tranh này, mẹ sẽ bỏ tiền túi lăng xê mày ít nhất mười năm.”
Những lời này đã khơi dậy sự tò mò của mọi người, kể cả bác quản gia đi ngang qua cũng xúm lại. Lục Vĩnh Phong tự mình lột lớp màng bảo vệ dưới ánh mắt háo hức chờ đợi của tất cả mọi người.
“Bức tranh này, tôi mất tận mấy năm mới tìm được đấy. Nhưng kể ra thì với loại chuyện mò kim đáy bể này, có thể tìm được đã là số hên lắm rồi.”
Dưới lớp lớp màng bọc là khung tranh đẹp đẽ tao nhã, bên trong khảm một bức tranh.
Sáp màu nâu dựng nên thân liễu mảnh khảnh thướt tha, chì xanh lục với các sắc độ khác nhau phác họa cảnh cành lá xum xuê tươi tốt. Bức tranh vẽ vườn liễu ngày xuân, màu sắc tươi sáng, lối vẽ sinh động, khiến cho người ta thoạt nhìn đã thấy dồi dào sinh lực. Nhưng nhìn thế nào thì cũng chỉ là một tác phẩm do trẻ con ngẫu hứng vẽ nguệch ngoạc, tuy sức sống căng tràn, nhưng lại vô cùng sơ sài.
Uông Minh thầm nhủ, Lục Vĩnh Phong quả nhiên là Lục Vĩnh Phong, người phàm như hắn xem ra chẳng bao giờ ngấm nổi mạch não của gã.
Đưa mắt nhìn bốn phía, những người khác cũng bày ra vẻ mặt hiển nhiên là không thể hiểu nổi.
“Anh, anh đùa em đấy à…” Lục Vĩnh Du hoài nghi nhân sinh. “Tuy rằng mẹ thích cây liễu, cũng từng vẽ không ít, nhưng không phải bức tranh trẻ con này có hơi khó coi rồi sao?”
Lục Vĩnh Phong hừ lạnh, lật khung tranh lại. Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra khung tranh là loại hai mặt trong suốt, mà mặt còn lại của bức tranh trắng tinh, chỉ có góc dưới bên phải xuất hiện hai cái tên được viết bằng sáp đen, nét chữ khác nhau:
Dương Thời Phỉ
Liễu Thanh Chu
Lục Vĩnh Du vỡ lẽ: “Ôi trời! Chẳng lẽ đây là tranh vẽ hồi mẹ mình và dì Liễu còn bé?”
Thím Anh bật thốt lên: “Cậu cả, thế mà cậu cũng tìm được, tôi thấy thứ từ nhỏ đến giờ cậu không thiếu nhất chính là may mắn đó.”
Lục Vĩnh Phong cười hì hì, giơ dấu chữ V với thím Anh, rồi mới khua tay với Lục Vĩnh Du, tỏ vẻ làm việc nghĩa không màng công danh, nói: “Cầm tranh cút sang phòng khách mau, Lục Vĩnh Du, anh nói cho mày biết, mày liệu mà nổi tiếng, vang danh khắp châu Á cho anh.”
Hết chương.