HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 31
- Trang chủ
- HÀI KỊCH DUNG TỤC
- Chương 31 - Một ngày tham quan dinh thự nhà họ Lục
Chương 31 – Một ngày tham quan dinh thự nhà họ Lục
Chuyển ngữ: Bowr
Biên tập: Trần
Lục Vĩnh Du cẩn thận cầm bức tranh lên lầu hai. Lục Vĩnh Phong rảnh rỗi chán chường, bèn lôi Uông Minh sang phòng ăn nhấm nhá điểm tâm do thím Anh bưng lên, lỡ ăn no phưỡn cả bụng, thế là lại kéo theo Uông Minh ra sân sau tản bộ.
Ở nhà họ Lục, mỗi một bước đi của Uông Minh đều như đạp trên băng mỏng, luôn chột dạ cảm thấy từ quản gia đến công nhân vệ sinh nơi này đều chẳng khác gì hổ rình mồi, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Giờ rốt cuộc cũng đến được một nơi không người, hắn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Sân vườn nhà họ Lục rất đẹp, chẳng rợp ngàn cây quý cỏ lạ phô trương lấn át, chỉ có rừng trúc rậm rạp, mái đình sóng nước, bài trí không cầu kì nhưng đâu đâu cũng mang đậm phong thái hoài cổ tự nhiên sáng sủa. Uông Minh được Lục Vĩnh Phong dắt tay dạo quanh sân vắng. Thần kinh vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng từ từ thả lỏng, lại bắt đầu phởn phơ, líu ra líu ríu tán phét với Lục Vĩnh Phong.
“Sếp, em thấy tạp chí ẩm thực ‘K’ số mới nhất của anh đề xuất một quán đồ Quảng mới mở ở phía Đông thành phố, hay là đêm nay chúng ta đi ăn đi!”
“Không phải đã bảo với em là tối nay ăn ở nhà tôi rồi sao, đầu bếp nhà tôi chẳng thua kém gì bên ngoài đâu nhé.”
“Anh ơi, ba ơi, daddy ơi~” Uông Minh lắc cánh tay gã: “Anh tha cho em đi mà, sao em dám ăn cơm ở nhà anh chứ?”
Lục Vĩnh Phong vỗ đầu hắn, hồn nhiên trấn an hắn: “Em không cần phải sợ, không ai dám gây chuyện với em đâu. Hôm nay mẹ tôi rất vui, có khi lại còn tặng em chút gì đó nữa đấy.”
Uông Minh bĩu môi, còn khướt hắn mới tin cả cái nhà lắm tiền nhiều của này rặt toàn những kẻ ăn hại đầu đất.
Lục Vĩnh Phong nhìn sắc mặt hắn, đoán được hắn đang nghĩ gì, nhún vai nói: “Thông minh không có nghĩa là xấu, nhà tôi là thương nhân đứng đắn, cho dù ba mẹ tôi không chấp nhận em, cùng lắm cũng chỉ xì tấm séc năm triệu tệ rồi bảo em cút xa chút, sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu.”
Uông Minh nghe gã dỗ dành mà đần thối mặt ra, xém nữa đã tin.
Bỗng, đầu hắn nhảy số, lên tiếng vặc lại: “Anh lại lừa em! Cái tên Nhậm Hải kia chính là cánh tay phải đắc lực của em trai anh, nhà hắn không phải là xã hội đen đấy sao?”
“Ồ, em vẫn còn nhớ cơ à.” Lục Vĩnh Phong dửng dưng nói: “Nhà đấy quả thực là xã hội đen, thế nên Lục Hối vốn dĩ không thể nào giành được tập đoàn nhà họ Lục. Cây cao gió cả, hiện giờ nhà họ Lục sợ nhất là bị người ta nắm thóp, nó còn đi mượn sức người nhà họ Nhậm, chẳng khác gì trống đánh xuôi kèn thổi ngược.”
“Thế nào là lấy nhu thắng cương, chẳng cần động tay mà vẫn nên việc. Đối với loại tuổi già chí chưa già, lại thích kiểm soát như bố tôi, án binh bất động, tỏ ra yếu thế mới là chuẩn, chứ cứ nhảy chồm chồm lên như Lục Hối chưa chắc đã hay.”
Lúc gã nói những lời này thì hai tay thọc túi quần, mí mắt rũ xuống, chân còn khều viên đá nhỏ trên đường một cách hết sức ấu trĩ, bộ dáng nhàn tản cần bao nhiêu ăn hại có bấy nhiêu ăn hại. Vì thế Uông Minh còn khướt mới tin lời gã nói.
Tôi nói chứ, anh bớt kiếm cớ bao biện đi, có ông bô nào mà lại không hy vọng thấy con mình thành đạt? ‘Chẳng cần động tay vẫn nên việc’ cái mẹ gì, tổ sư tên Lục Vĩnh Phong nhà anh lười thì có! Vừa lười vừa ngu!
“Anh thật sự muốn án binh bất động, mắc gì còn để sếp Châu giúp anh xử lý chuyện công ty?” Uông Minh bắt bẻ gã: “Hồi em ở Thiều Hoa đã nghe đồn vì giúp anh, anh ấy còn đấu với em trai anh đến độ một mất một còn kìa.”
Lục Vĩnh Phong nhún vai, biếng nhác ngáp một cái. “Anh A Hành của em da mặt mỏng, nếu tôi không nhờ cậu ta gánh giúp chút việc, chỉ e buổi tối cậu ta trằn trọc không ngủ được.”
Uông Minh bái phục, làng nước ra đây mà nghe coi, đây là lời mà con người có thể nói ra được sao?
Thấy vẻ mặt bất bình của Uông Minh, Lục Vĩnh Phong lại giải thích: “Mẹ tôi và mẹ Châu Trọng Hành là bạn thuở nhỏ. Bức tranh hồi nãy em nhìn thấy, Dương Thời Phỉ chính là mẹ tôi, người còn lại là mẹ A Hành. Năm A Hành lên sáu, dì Liễu qua đời, mẹ tôi có để mắt chăm nom đến cậu ấy một chút. Về tình về lý, đây đều là chuyện nên làm, nhưng A Hành lại cảm thấy nợ chúng tôi một món nợ tình nghĩa lớn.”
Uông Minh “Ồ” lên một tiếng. “Thế nên anh nhân cơ hội bóc lột sếp Châu, đúng là một tên trúng hai đích!”
Lục Vĩnh Phong tặc lưỡi, gõ đầu Uông Minh một cái. “Không biết nói khéo thì bớt mồm lại.”
Uông Minh sờ đầu, le lưỡi với gã. Bởi vì được ăn ngon ngủ ngon, sắc mặt của hắn khá lên nhiều, làn da hơi rám nắng thoạt nhìn vừa khỏe mạnh vừa tràn đầy sức sống, kết hợp với mái tóc xoăn nom vô cùng khả ái.
Lục Vĩnh Phong nhìn hắn, vừa bực mình vừa tức cười, bèn đè người ta lên thân cây, hết nhào nặn mặt hắn lại nói: “Có phải tôi đối xử với em tốt quá rồi không, sao chẳng biết điều gì thế? Hửm?”
Khuôn mặt Uông Minh bị gã bóp đến biến dạng, la lối om sòm xin tha. Lục Vĩnh Phong càng được nước lấn tới, từ nắn mặt chuyển sang nắn eo. Uông Minh cười khanh khách không dứt, định lủi đi, Lục Vĩnh Phong lại đè hắn chặt nghiến, nhột đến mức Uông Minh suýt cười ra cả nước mắt.
Dương phu nhân trồng rất nhiều liễu quanh sân nhà, Uông Minh tựa lên một gốc cây liễu, Lục Vĩnh Phong tựa vào người Uông Minh. Cành liễu mềm mại phe phẩy trên đầu hai người, khẽ khàng đong đưa trên vai họ. Ngày xuân êm đềm, gió thoảng hiu hiu.
Đùa một lúc, Lục Vĩnh Phong bắt đầu nứng.
“Này này này, anh làm cái gì vậy?” Uông Minh cười chán chê, chợt giật mình phát hiện quần áo của mình sắp bị lột sạch, bèn cuống cuồng đẩy Lục Vĩnh Phong ra.
Lục Vĩnh Phong tỏ vẻ thản nhiên như không: “Tôi muốn làm.”
Uông Minh: “… Anh điên à? Đang ở đâu chứ?”
“Có ai đâu mà sợ.” Lục Vĩnh Phong hăm hăm hở hở, nói: “Tôi còn chưa làm ở đây bao giờ. Muốn thử cảm giác mạnh thì phải chơi tới bến luôn.”
Nhìn bộ dạng quyết chiến của gã, Uông Minh rén vội. Dã chiến thì được, chứ chơi dã chiến ở sân nhà cha mẹ anh, sao anh đĩ thế. Muốn thử cảm giác mạnh đến vậy sao anh không dứt khoát bôi cao sao vàng lên cúc cu của mình luôn đi?
Uông Minh cố gắng kéo quần mình lại, cất giọng nhỏ nhẹ nịnh nọt gã: “Làm ơn, đừng ở đây… Miễn là không ở đây, tối nay anh muốn làm gì em thì cũng được, nhé?”
Chỉ số thông minh của Lục Vĩnh Phong đột nhiên trỗi dậy: “Nhưng vốn dĩ tôi muốn làm em thế nào chả được.”
“Ờm…” Uông Minh đột nhiên nhận ra ngày thường mình để mặc Lục Vĩnh Phong tác oai tác quái là sai lầm, giờ chẳng có vốn liếng để đàm phán với gã hu hu hu.
“Lục Vĩnh Phong!” Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ của Lục Vĩnh Du: “Buông anh bé Rồng Xanh của em ra, cút về ăn tối mau lên!”
Chính nghĩa đến từ thiên đàng!
Uông Minh thở phào nhẹ nhõm, làm mặt quỷ với Lục Vĩnh Phong đang hậm hực tức tối. Lục Vĩnh Phong không cam lòng trừng mắt với hắn một cái, không tình nguyện kéo Uông Minh đi về phía Lục Vĩnh Du.
“Bàn bạc xong rồi?” Gã hỏi: “Tên đó có ở lại ăn cơm không?”
Lục Vĩnh Du gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh họ đàm phán xong rồi đi luôn, bảo là còn có việc.”
“Cũng đúng, đằng nào chả đến rồi, kiểu gì chả phải đi móc nối quan hệ ở thành phố S.” Lục Vĩnh Phong khinh thường bĩu môi.
Lục Vĩnh Du khó hiểu: “Sao mấy năm nay anh lại đột nhiên ghét anh ta đến vậy?”
Lục Vĩnh Phong hằn học hừ lạnh: “Lúc trước đã hứa cùng nhau ăn không ngồi rồi, thế mà giờ nó lại bỏ bọn anh lại, hoàn lương một mình!”
Lục Vĩnh Du: “….Anh còn không học theo người ta, để cho bố mẹ bớt lo đi.”
Vẻ mặt Lục Vĩnh Phong cợt nhả, kề sát tai em gái nói nhỏ: “Tuy rằng nó phấn đấu vươn lên mạnh mẽ thế, nhưng cũng chẳng khiến cha mẹ bớt lo… Nó đang so kè với ông bô nó, muốn soán quyền đấy.”
Lục Vĩnh Du chẳng mấy để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng với sự nghiệp thần tượng, nghe vậy mà sốc: “Sao cái gì anh cũng biết thế?”
“Ui chao,” Lục Vĩnh Phong so vai: “Ngày dài đằng đẵng, chỉ đành hóng hớt cho đỡ nhàm chán thôi.”
Trở vào nhà, rốt cuộc Uông Minh cũng gặp được mẹ Lục Vĩnh Phong – phu nhân của người cầm quyền đương nhiệm của tập đoàn nhà họ Lục, Dương Thời Phỉ. Vẻ ngoài của bà đoan trang, lại được chăm sóc cẩn thận, thoạt nhìn không đoán nổi tuổi tác, chỉ có khí chất trầm tĩnh thư thái lắng đọng qua năm tháng.
Uông Minh khom lưng cúi đầu, cung kính nói: “Chào Dương phu nhân, cháu… cháu tên là Uông Minh.”
“Chào cậu bạn nhỏ.” Dương phu nhân lịch sự mỉm cười với hắn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vĩnh Phong: “Tiểu Hành đâu, không đến cùng con sao?”
Lục Vĩnh Phong lắc đầu: “Tên Châu Trọng Hành kia vừa thất tình, để cậu ta bình tâm lại đã.”
“Cái gì?” Lục Vĩnh Du che miệng: “Anh A Hành yêu đương hồi nào? Đến em cũng không biết!”
Hàng lông mày thanh tú của Dương phu nhân cũng nhíu lại: “Mẹ cũng không biết, sao không nói cho mẹ?”
“Con vừa nhìn đối tượng của cậu ta liền biết sẽ có màn chia tay này.” Lục Vĩnh Phong nhún vai: “Thôi thì đợi mấy hôm nữa tụi nó làm hòa rồi nói với mọi người luôn thể.”
Dương phu nhân lạnh lùng nói: “Mẹ thấy tối nay con cũng khỏi ăn cơm đi, đợi mai ăn sáng một thể.”
Lục Vĩnh Phong vội giả lả cười dỗ dành bà: “Ui chao Dương phu nhân à, chuyện đâu khắc có đó. Vả lại nhắc đến A Hành, cậu ta nhờ con báo với mẹ một câu, mấy hôm tới cậu ta định sửa sang lại nhà cửa, sợ va đập làm hỏng mất cái quạt, nên muốn để ở chỗ mẹ nhờ mẹ giữ hộ.”
Dương phu nhân nhướng mày, bình thản nói: “Được chứ.”
Bữa cơm này Uông Minh hết sức dè dặt cẩn thận, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, e sợ động tác nào chọc giận đến Dương phu nhân. Mãi đến tận khi Uông Minh được Lục Vĩnh Phong dẫn ra khỏi nhà họ Lục, biểu hiện của Dương phu nhân vẫn vô cùng hoàn mỹ, không hề tỏ ra khinh bỉ hay thù địch, nhưng cũng chẳng thân thiết gì cho cam. Lễ nghĩa chu toàn mang theo sự xa cách nhất định, khiến Uông Minh hoàn toàn không nhìn thấu được thái độ của bà ấy.
Sau khi về đến nhà, lòng Uông Minh vẫn nơm nớp lo sợ, Lục Vĩnh Phong đứng một bên cười nhạo: “Em đừng mất công đoán. Người ở địa vị như mẹ tôi, nếu có một ngày em nhìn ra được suy nghĩ của bà ấy, vậy thì tức là bà ấy cũng sắp già cả đãng trí đến nơi rồi.”
“Nhưng mà, suy nghĩ của tôi lại rất dễ đoán đấy.” Gã toét miệng cười, cởi thắt lưng của mình ra: “Cho em ba cơ hội, đoán xem bây giờ tôi định làm gì?”
Uông Minh: “Chịch em, chịch em, và chịch em.”
So với mẹ gã, tên đần to xác Lục Vĩnh Phong này quả thực hệt như một mặt hồ trong vắt, liếc mắt là có thể thấy tận đáy.
Uông Minh quỳ xuống chẳng chút giùng giằng, lết gối tới trước mặt Lục Vĩnh Phong, dùng miệng kéo khóa quần gã xuống. Quần Lục Vĩnh Phong bị hắn cắn lấy một góc kéo xuống một khúc, lộ ra quần lót tam giác màu đỏ.
Uông Minh ngẩng đầu lên, vươn đầu lưỡi hồng hào ra, ngước đôi mắt nai tròn xoe vừa vô tội vừa lả lơi nháy mắt với Lục Vĩnh Phong.
Hắn gập mình, cách quần lót Lục Vĩnh Phong nhẹ nhàng liếm láp dương vật nửa cương của gã. Sau khi nước bọt ướt át khiến quần lót chuyển màu đỏ sẫm, hắn mới kéo quần lót xuống, ngậm quá nửa cây hàng kia vào miệng.
Lục Vĩnh Phong ấn đầu Uông Minh, vừa hưởng thụ sự phục vụ của hắn, vừa đủng đỉnh nói: “Hôm nay lúc ở trong sân, Lục Vĩnh Du thấy tôi định cưỡng ép em, liền nổi đóa lên với tôi, mấy chục tin nhắn thoại trong di động đều là chửi tôi đó.”
Uông Minh nghe vậy ngẩng đầu, miệng hắn bị nhồi phồng tướng lên, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh lại tràn đầy vẻ đắc ý.
“Có người bảo kê em liền lên mặt đấy à?” Lục Vĩnh Phong cười, vuốt mũi hắn một cái.
“Sau đó nó hỏi tôi, hiện giờ em đang làm gì.” Lục Vĩnh Phong chống cằm: “Hình như nó tưởng tôi ép trai nhà lành đi làm đĩ đấy.”
Uông Minh mặt chẳng biến sắc, làm như không nghe thấy, vẫn ra sức hầu hạ nửa thân dưới của gã. Đầu lưỡi linh hoạt vờn ngoáy lỗ sáo, kỹ thuật điêu luyện, tư thái phóng đãng, mút cho Lục Vĩnh Phong sướng đến độ liên tục thở hắt ra.
“Vậy em cảm thấy, nghề nghiệp hiện giờ của cậu ta là gì?” Lúc ấy, Lục Vĩnh Phong đã hỏi Lục Vĩnh Du như vậy.
Lục Vĩnh Du do dự một chốc: “Bé Rồng Xanh từng nói với em, sau này lớn lên anh ấy muốn làm bác sĩ.”
Lục Vĩnh Phong không đành lòng làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của cô, chỉ đành lựa lời, nói: “Ở nơi đất cằn sỏi đá, lại không có người nhà dạy dỗ, em cảm thấy tỷ lệ sa đọa của một người có lớn không?”
Lục Vĩnh Du không phục, nói: “Bé Rồng Xanh không giống những người khác.”
“Ồ? Vậy Bé Rồng Xanh em quen hồi nhỏ rốt cuộc là người như thế nào?”
Lục Vĩnh Phong híp mắt, nhìn xuống cậu nhóc đang quỳ gối trước mặt mình. Hắn vểnh cao mông, lẳng lơ mút mát chùn chụt dương vật của gã. Lục Vĩnh Phong hạ giọng, nói “đủ rồi”, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía gã, trưng ra nụ cười mời gọi dâm đãng.
“Cần cù thông minh, lầm lì quật cường.” Lục Vĩnh Du dịu giọng nói với gã: “Lòng tự trọng cao, da mặt mỏng, lại dễ mềm lòng, là người sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi.”
Hết chương.