HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 38
Chương 38 – Đàn anh~
Chuyển ngữ: Trinh
Biên tập: Cọt / Trần
“Ông nhìn nè!” Lục Vĩnh Phong chỉ vào vết bầm tím trên gò má phải, hậm hực mách tội: “Ngay trước mặt bao nhiêu người, bạn trai bé bỏng của ông đi tẩn anh ruột! Trước giờ ông dạy dỗ nó kiểu gì vậy hả!”
Châu Trọng Hành ở tạm trong một căn hộ cho thuê sơ sài, vì diện tích hẹp, cả phòng chỉ có một chiếc giường và vài vật dụng sinh hoạt lộn xộn khác chất đống trên mặt đất. Vì thế Lục Vĩnh Phong trải một tờ báo ra sàn rồi ngồi xếp bằng ở đấy không chút câu nệ.
Mà người ngồi trên giường – cũng là món nội thất duy nhất trong phòng, không ai khác chính là tổng giám đốc công ty con tập đoàn họ Châu đã mất tích nhiều ngày nay – Châu Trọng Hành. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt mệt mỏi thấp thoáng vẻ phức tạp. “Trước giờ cậu ta vẫn luôn gàn dở ngang ngược, ông đừng có gây hấn với cậu ta.”
“Ui dào, ông không hiểu rồi, cà khịa một chút thì vui, cà khịa nhiều chút thì vui nhiều nhiều!” Lục Vĩnh Phong nhún vai, gã duỗi thẳng lưng, bắt đầu đánh giá căn phòng: “Tôi bảo này lão Châu, mắc gì ông phải làm tình làm tội thế? Tôi đã nói tôi có một căn biệt thự nhỏ ở trang trại thành phố kế bên để cho ông tránh nạn mà, ông còn cứ nằng nặc chạy đến nơi này chịu khổ.”
Châu Trọng Hành bình tĩnh nói: “Đã diễn phải diễn cho trót, không được phép để lộ ra chút sơ hở nào. Vả lại tôi cũng không thể rời khỏi thành phố S quá xa.”
“Được rồi. Dù sao A Hành của chúng ta cũng đã chờ cơ hội này lâu rồi ha.” Lục Vĩnh Phong cười tủm tỉm định xoa đầu Châu Trọng Hành, lại bị người kia lạnh lùng trừng một cái, đành rén vội rụt tay.
“Nhưng chỗ này bừa bộn quá, ông lại không tiện ra ngoài, vẫn phải tìm người đến giúp ông dọn dẹp vệ sinh và giao đồ ăn.” Lục Vĩnh Phong lấy điện thoại ra. “Để tôi gọi người giúp việc tới đây.”
Châu Trọng Hành lắc đầu: “Chuyện tôi trú ở đây, càng ít người biết càng tốt.”
Lục Vĩnh Phong nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Hay là để thím Anh nhà tôi tới? Bà ấy là người của mẹ tôi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật.”
Châu Trọng Hành do dự: “Cũng không được, người có quan hệ quá thân thiết với chúng ta đều sẽ bị theo dõi sát sao, dễ nảy sinh rắc rối.”
Lục Vĩnh Phong lại suy nghĩ một lúc, vỗ tay cái đét: “Tôi nghĩ đến một người, chắc là cũng biết nấu cơm dù tôi chưa ăn thử. Cậu ta không dính dáng gì nhiều đến ông, sẽ không bị nghi ngờ đâu.”
Châu Trọng Hành hơi ngước mắt lên: “Kín miệng không?”
“Kín, theo quan sát của tôi, cậu ta thậm chí còn là fan hâm mộ của ông đấy.”
“Châu… ngài Châu,” Uông Minh xách hai cái túi lớn, như con sóc nhỏ ba chân bốn cẳng nhảy vào căn phòng Châu Trọng Hành đang ở tạm, hai mắt rưng rưng tràn ngập quan tâm nhìn Châu Trọng Hành: “Anh, anh không sao chứ?”
Hắn vô thức định gọi anh là giám đốc Châu, chợt nhớ tới chuyện công ty Tiểu Châu phá sản, không muốn gợi lại nỗi đau của anh, xưng hô đến bên miệng liền đổi lại.
Châu Trọng Hành không ngờ Lục Vĩnh Phong lại gọi một trong những người tình của mình đến. Bởi vì Uông Minh đã từng giúp đỡ anh, giờ lại xuất hiện vào lúc anh “gặp nạn”, cho dù là người trước nay lòng dạ sắt đá như anh, sắc mặt cũng không khỏi dịu lại: “Tôi vẫn ổn, cảm ơn cậu. ”
Uông Minh giống như có túi bảo bối thần kỳ lấy hết món này đến món khác ra: “Anh Châu, bình này là canh hầm bổ dưỡng, ba hộp này là đồ ăn. Tôi không rõ khẩu vị của anh nên mỗi loại đều làm một chút, hai hộp này là sủi cảo, tôi giúp anh đặt trong tủ lạnh mini trước, buổi tối anh đói bụng có thể nấu lên ăn.”
Nói xong liền nhớ tới vị giám đốc lạnh lùng này không thích người lắm mồm, Uông Minh lập tức biết điều im miệng làm việc. Lấy đồ ăn xong, hắn lại lôi ra mấy tấm ván gỗ, dùng tô vít lắp ráp thành một cái bàn trà nhỏ. Sau đó là mấy dụng cụ dọn phòng.
Không ngờ Châu Trọng Hành lại chủ động nói chuyện với cậu, trông có vẻ gì đó như bối rối, thắc mắc: “Chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau ở đâu đó sao? Uông Minh, tại sao cậu luôn đối xử tốt với tôi như vậy?”
Uông Minh vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu, sau đó mỉm cười với anh, lộ ra cặp răng nanh nhỏ, uyển chuyển nói: “Ngài Châu, tất cả mọi người đều thích những thứ đẹp đẽ ngoài tầm với, và sùng bái người mà họ không thể trở thành.”
Hắn cúi đầu, vẫn không ngừng dọn dẹp, miệng mấp máy: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, anh đứng trên… một sân khấu xa không với tới, được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ. Lúc ấy tôi cực kỳ hâm mộ anh, còn muốn trở nên giống anh, đáng tiếc loại người như chúng tôi, có lẽ hâm mộ cũng là sự khinh nhờn đối với anh.”
Ánh mắt Châu Trọng Hành chợt ủ rũ. “Cậu cũng không cần hạ thấp bản thân như vậy, tôi… đen tối và dơ bẩn hơn tưởng tượng của cậu nhiều.”
Uông Minh nghe ra sự chua xót trong lời anh nói, vội vàng dẹp lại những cảm xúc ngậm ngùi trong hồi ức, cười trêu: “Ha ha ha, tôi biết, hình như ngài Châu chẳng mấy động tay quét dọn vệ sinh, cho nên giờ căn phòng này đúng là hơi bẩn. Nhưng anh yên tâm, tôi đảm bảo dọn không sạch không lấy tiền!”
Lục Vĩnh Phong lên sân thượng hút thuốc chán chê xong quay về, đã thấy bốn bức tường xám xịt bẩn thỉu được dán giấy dán tường sạch sẽ ấm áp, sàn nhà lộn xộn chất đống được lau chùi sạch sẽ, mặt sàn trải một tấm thảm nhung màu be, phía trên đặt một bàn trà nhỏ, những thứ linh tinh đặt hết vào ngăn rỗng trong bàn trà, trên bàn thậm chí còn đặt một lọ hoa hướng dương nhỏ.
Lục Vĩnh Phong ngu người: “Đây là chương trình truyền hình thực tế cải tạo nhà cũ à?”
“Lại chả thế, em xếp dọn nhà cửa khéo còn nhiều cả hơn anh ‘xếp hình’ ấy.” Uông Minh xoa bóp thắt lưng đã mỏi gần chết, hất cằm ra oai với gã.
Lục Vĩnh Phong tặc lưỡi, kéo hắn qua rồi vò đầu. “Chỉ biết khoác lác là giỏi, tôi thấy em ngứa đòn lắm đấy. Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Châu Trọng Hành gật đầu, đột nhiên gọi giật gã lại: “Chờ chuyện này qua đi, ông tính thế nào?”
Lục Vĩnh Phong ném chìa khóa xe cho Uông Minh: “Xuống giúp tôi bật điều hòa trong xe trước đi.”
Chờ Uông Minh thức thời xuống tầng, gã mới lười nhác híp mắt, ngáp dài mà nói: “Rốt cục cũng không cần giúp ông giương đông kích tây quản cái công ty RM vớ vẩn của bọn Tây mũi lõ đó nữa, đương nhiên phải thoải mái ăn không ngồi rồi một thời gian cho nó sướng cái đời chứ.”
Châu Trọng Hành day huyệt thái dương. “Sau đó thì sao, còn có dự tính gì không?”
Lục Vĩnh Phong nghiêm túc suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Có lẽ tôi sẽ đi học cái gì đó cho vui… Ông nghĩ việc lái máy xúc thì sao, nghe cũng ngầu nhể?”
Châu Trọng Hành lắc đầu, từ bỏ việc dò hỏi, đuổi gã đi lẹ.
Lúc Lục Vĩnh Phong xuống lầu, Uông Minh đang chống hông, dựa vào xe của Lục Vĩnh Phong nhìn ngang ngó dọc. Nếu không phải Lục Vĩnh Phong lái một chiếc xe cũ để che mắt người khác, gã đã cho rằng Uông Minh đang chụp ảnh người mẫu xe hơi rồi.
Lục Vĩnh Phong bước tới dùng lực vừa phải vỗ mông hắn một cái: “Em lại bày trò gì nữa vậy?”
Uông Minh khẽ “a” lên một tiếng, ôm mông cười giả lả: “Người ta đang chờ anh mà.”
“Sao không vào xe chờ?”
“Thực ra… em, em có việc phải đi trước, không vào xe nữa đâu, em sẽ tự đi taxi.” Uông Minh nở nụ cười lấy lòng, ánh mắt lại tránh nhìn thẳng vào mắt Lục Vĩnh Phong.
Lục Vĩnh Phong khoanh tay, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Không ngờ em cũng bận rộn gớm nhỉ?”
Uông Minh cười khẩy: “Lại chả thế, em rất được săn đón đó.”
Lục Vĩnh Phong nguýt mắt một cái, rồi kéo người vào trong xe.
Ban đêm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, tay Lục Vĩnh Phong trở nên suồng sã, giả vờ thắt dây an toàn cho Uông Minh, liên tục vân vê đầu vú hắn qua lớp quần áo.
Tim Uông Minh đập nhanh hơn, cố gắng làm bộ như không có gì, còn pha trò với Lục Vĩnh Phong, nhưng vẫn cứ cố ý tránh gã.
Chẳng vì gì khác, trong một ngày ngắn ngủi mà xảy ra quá nhiều chuyện, mọi ấn tượng của hắn đối với Lục Vĩnh Phong suốt mấy tháng trước hoàn toàn sụp đổ, Uông Minh nhất thời không biết nên đối mặt với vị đại gia này thế nào.
Những gì thường ngày hắn tiếp xúc, những điều nghe được từ phòng bệnh của chị Yến, từ cuộc gọi của Nhậm Hải, và cả những điều hắn vừa nghe được từ miệng của Châu Trọng Hành, như thể tồn tại đến bốn Lục Vĩnh Phong…
Lúc dọn dẹp vệ sinh, vì để cho Châu Trọng Hành tâm trạng đang bất ổn cười lên, Uông Minh mạo hiểm nguy cơ bị sa thải, kể rất nhiều phi vụ đội quần của Lục Vĩnh Phong. Quả nhiên Châu Trọng Hành bất đắc dĩ vừa buồn cười lại bực gã không nên cơm cháo gì, nghe xong vừa nhịn cười vừa lắc đầu.
“Ngài Châu, kiếp trước anh làm bao nhiêu chuyện xấu, kiếp này mới buộc phải trở thành bạn nối khố với sếp Lục chứ.” Uông Minh thở dài thườn thượt.
Vậy mà chẳng biết Châu Trọng Hành nhớ tới cái gì, nghiêm túc nói: “Cũng không phải ngay từ đầu cậu ấy đã như vậy. Hồi tôi còn nhỏ, cậu ấy được người bề trên nhà họ Lục rất chiều chuộng, được coi là hy vọng của cả họ.”
“Nhưng sau đó, cậu ấy bắt đầu không hài lòng, cảm thấy nhàm chán với mọi thứ, rồi dần buông thả bản thân, không ngừng trải nghiệm, tham gia vào các hoạt động khám phá cái lạ.”
“Hả?” Uông Minh không khỏi nhớ tới bộ dáng lạnh lùng khủng bố của Lục Vĩnh Phong lúc nhìn qua lỗ nhỏ trong tủ quần áo của phòng bệnh của chị Yến, hỏi dò: “Lạ như thế nào ạ?”
Châu Trọng Hành khẽ mím môi, cau mày: “Có lần tôi đến nhà Lục Vĩnh Phong, vừa đẩy cửa đã thấy cậu ấy đang mổ bụng một con chim đứt đầu, trong phòng sách đâu đâu cũng toàn là xác động vật dính máu, khi đó cậu ấy mới mười tuổi. Tôi bị dọa sợ phát khiếp, dì Dương liền không cho phép cậu ấy tiếp tục giải phẫu động vật nữa. Nhưng cậu ấy vẫn tha thiết tìm kiếm sự kích thích mới lạ, vậy nên tiếp tục vụng trộm tiến hành trò giải phẫu này, thậm chí còn bắt đầu… còn nói với tôi rằng cậu ấy muốn giải phẫu cơ thể con người, vì thế…”
Uông Minh nghe mà tóc gáy dựng ngược, run lập cập nói: “Vì thế cuối cùng anh ta giết người rồi đem xác đi giải phẫu sao?!”
Châu Trọng Hành: “…Chỉ là lên đại học thì cậu ấy chọn chuyên ngành pháp y thôi.”
Uông Minh thở phào nhẹ nhõm trước vẻ mặt bất lực của Châu Trọng Hành, vội lấp liếm cho sức tưởng bở quá đà của mình: “Đúng vậy, học y cũng cần học giải phẫu.”
Ngay sau đó, hắn lập tức nhớ tới một chuyện còn giật gân hơn so với việc Lục Vĩnh Phong là tên giết người biến thái, hắn lần chần hỏi: “Gượm đã, không phải Lục Vĩnh Phong giành được chức quán quân giải chạy bộ rồi được tuyển thẳng vào Học viện Thể thao của Đại học A sao?”
“Quán quân giải chạy bộ gì cơ?” Châu Trọng Hành tỏ vẻ khinh khỉnh với trò nói khùng nói điên của Lục Vĩnh Phong. “Năm lớp 10, cậu ta là quán quân kỳ thi toán cấp quốc gia, được tuyển thẳng vào lớp chọn của đại học A, vốn định vào khoa Toán học, sau đó lại chuyển sang khoa y.”
Uông Minh: “…”
Trời hỡi, đất ơi, thế giới này bị làm sao vậy? Lục Vĩnh Phong, tiên sư gã lại là đàn.anh.cùng.khoa với hắn á?!
Gì vậy trời???
Hết chương.
Ông chủ bao nuôi (?), ăn chơi trác táng, vô cảm lạnh lùng (?) thật ra lại là đàn anh tôi thần tượng (?). Tôi phải làm sao đây, online chờ 😶.
Vị Lục lão đại này… Sâu khôn lường nha ~
Cảm ơn gia chủ đã dịch ❤️❤️❤️