HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 39
Chương 39 – Cuộc sống của con lười
Chuyển ngữ: Trinh
Biên tập: Chanh / Trần
Uông Minh oặt người nằm ườn trên ghế sô pha, nửa thân dưới không một mảnh vải, chất dịch màu trắng chảy ra từ lỗ hậu vì kiệt sức mà không khép vào nổi, thấm lên mặt sô pha màu be.
Ghế sô pha bằng da thuộc mới được mang đến hôm qua, chưa đầy hai mươi tư tiếng đã lấm bẩn. Nhưng ai thèm quan tâm cơ chứ, bởi thứ mà tên đang vừa huýt sáo vừa kéo khóa quần ở đầu ghế bên kia thừa thãi nhất chính là tiền.
Kể từ hôm trở về từ nơi trú nạn của Châu Trọng Hành, Lục Vĩnh Phong bận rộn mấy ngày liền, trở lại chiếc lồng son của Uông Minh là lại quay về bộ dạng vô tích sự. Cả ngày gã chỉ hết ăn lại ngủ, không ở nhà “bắt nạt” Uông Minh thì lại trở về từ hộp đêm với bộ dạng say khướt người nồng nặc mùi nước hoa.
Tin tức liên quan đến Văn Yến Dương đã bị ém nhẹm đi, số điện thoại của Văn Yến Dương cũng không gọi được nữa. Rốt cuộc cô đi đâu, Uông Minh không biết nhưng cũng chẳng dám hỏi, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ hầu hạ Lục Vĩnh Phong, chỉ dám lấp lửng mắng yêu vài câu lúc ở trên giường:
“Sao anh cứ nhè vào em mà vặt lông mãi thế? Em sắp mệt chết rồi đây.”
“Trâu còn chưa kêu mệt mà ruộng đã than vãn rồi cơ à.” Lục Vĩnh Phong trâng tráo đáp trả. “Vừa rồi là ai kêu đừng dừng lại ấy nhỉ?”
Về sau, Uông Minh mới hay tin từ chỗ chị Tô rằng, chị đại Văn Yến Dương gặp chuyện, nguyên cái hậu cung tổ chảng của Lục Vĩnh Phong không có ai quản lý, thành thử người thì gây chuyện, người thì ghen tuông tranh giành nhau, bát nháo đến độ một kẻ ưa ồn ào như Lục Vĩnh Phong cũng không chịu nổi. Chỉ có Uông Minh là không theo phe nào, vô tội nhỏ bé đáng thương lại tham ăn, thế là trở thành nơi cho Lục Vĩnh Phong tránh bão.
Nhưng Lục Vĩnh Phong cũng được chỗ tốt, ấy là gã có tiền và cũng biết cách tiêu tiền.
Có một lần, Lục Vĩnh Phong ngủ lại chỗ Uông Minh, trước kia gã toàn hành sự, trêu ghẹo Uông Minh xong rồi đi, đây là lần đầu tiên gã ở lại qua đêm.
Khi ấy, Uông Minh vẫn còn khiếp đảm trước uy thế của Lục Vĩnh Phong ở bệnh viện nên không dám sơ suất. Thành thử Lục Vĩnh Phong ngủ một giấc dậy liền thấy căn phòng vốn bừa bộn sau một đêm mây mưa đã sạch bong sáng bóng. Sàn nhà không một hạt bụi, trên tủ đầu giường đặt một ly nước ấm, còn có hai miếng chanh được cắt lát đặt trên đĩa.
Trong phòng thoang thoảng mùi chanh chua ngọt tươi mát, khiến người vừa thức dậy cảm thấy khoan khoái. Lục Vĩnh Phong vươn vai một cái rồi xuống giường, giẫm lên tấm thảm mềm mại sạch sẽ, xỏ dép bước ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách, nhóc trai bao tối qua bị gã đè xuống khắp các ngóc ngách trong nhà mặc sức hà hiếp đang tập tễnh lau sàn.
Uông Minh thấy gã ló mặt ra liền nở nụ cười nịnh nọt. Thằng nhóc này vẫn luôn thầm sợ gã kể từ cái ngày ở bệnh viện đó, nhưng nếu hắn đã cố che giấu nỗi sợ hãi của mình, vậy Lục Vĩnh Phong cũng sẽ phối hợp với hắn, giả bộ không hay biết gì.
“Em đã dọn sạch hết rồi à?” Lục Vĩnh Phong vò quả đầu tổ quạ của mình. “Chân em làm sao thế?”
Uông Minh tựa vào tường, không dám tỏ thái độ, chỉ lí nhí đáp: “Chân không sao hết, chỉ là lưng mỏi quá, oải hết cả người.”
Lục Vĩnh Phong nhướng mày, cười khẩy một cái rồi bỏ vào nhà tắm. Thật là đáng ghét chết đi được, Uông Minh giơ ngón giữa về phía bóng lưng Lục Vĩnh Phong, nhưng vẫn tò tò theo gã vào phòng tắm, lấy kem đánh răng và vắt khăn mặt cho gã.
Lục Vĩnh Phong rửa mặt xong, vừa say sưa ăn mì trộn mà Uông Minh mới làm, vừa cảm thán:
“Lần đầu tiên gặp em, tôi còn tưởng em chỉ là một nhóc trai bao lẳng lơ dâm đãng, ai ngờ lúc nấu ăn lại đảm đang tháo vát như vậy.”
Uông Minh cười tươi rói: “Hì hì. Quá khen quá khen.”
Là một cậu ấm từ nhỏ đã quen được kẻ hầu người hạ, Lục Vĩnh Phong hết lời khen ngợi sự chu đáo của Uông Minh.
Lần tiếp theo Lục Vĩnh Phong qua đêm ở chỗ của Uông Minh, hắn định tiếp tục làm vậy, nhưng không ngờ Lục Vĩnh Phong ngủ chẳng khác gì con bạch tuộc, cả tay lẫn chân đều quắp chặt lấy hắn.
Uông Minh bị đối xử hệt như cái gối ôm, không tài nào cựa quậy được. Hắn cố gắng rón rén lùi ra, lại làm Lục Vĩnh Phong thức giấc. Ánh mắt của gã lúc mơ màng ngái ngủ chẳng hề che đậy sự sắc bén, Uông Minh bị trừng một cái bèn không dám ho he nữa.
Chờ Lục Vĩnh Phong ngủ đẫy mắt dậy, bế Uông Minh đã bị quắp đến tê cứng cả người ra ngoài phòng ngủ, Uông Minh mới thấy trong phòng khách và phòng bếp lúc này có rất nhiều người giúp việc. Người thì dọn dẹp, người thì làm bữa sáng.
Quả tim của Uông Minh rớt cái bộp.
Lục Vĩnh Phong bất mãn la lối: “Tôi đã bảo phải cắt vài lát chanh đặt trong phòng ngủ rồi cơ mà! Chắc lại cái tên trợ lý ăn hại kia của tôi quên khuấy mất rồi.”
Uông Minh không biết mình đã làm gì khiến gã phật lòng, đang len lén quan sát động tác của giúp việc thì bị Lục Vĩnh Phong bá vai đẩy vào phòng tắm cùng làm vệ sinh cá nhân.
Uông Minh là người sai đâu sửa đó, hắn dè dặt xin chỉ thị: “Sếp, anh thấy có chỗ nào em làm chưa tốt…”
Lục Vĩnh Phong ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, trưng vẻ mặt vô tội, lúng búng nói: “Em làm rất tốt mà, tôi hết sức hài… Khụ khụ khụ khụ, đậu má, nuốt mẹ bọt kem đánh răng rồi…”
Uông Minh khó hiểu: “Vậy anh thuê người giúp việc làm gì?”
Lục Vĩnh Phong vừa móc họng vừa nói vẻ đương nhiên: “Em làm rất tốt, nhưng người tình của tôi không cần làm những việc này, đâu phải tôi không có điều kiện để thuê giúp việc. Đôi tay này của em giúp tôi sóc lọ là đủ rồi, không cần phải làm việc nhà, tuy rằng trên tay có thêm ít vết chai thì sẽ càng phê.”
“…” Uông Minh cạn lời, đúng là có tiền mua tiên cũng được.
Vì thế Uông Minh ở bên Lục Vĩnh Phong, trở thành hạt muối bám trên xác con cá ướp mặn lắm tiền nhiều của. Những ngày tháng vô công rồi nghề này thực sự khiến hắn cảm thấy tội lỗi – giống như ăn bánh ngọt, khoai tây chiên, gà rán vào ban đêm; tội lỗi, nhưng sướng vãi.
Mỗi ngày trừ việc nghiên cứu xem có món gì ngon thì chính là nghiên cứu xem tư thế nào kích thích, hay là gần đây mới ra loại game gì.
Nhắc đến game, Uông Minh mới biết lục Vĩnh Phong là một tên vung tiền như nước. Chẳng những vì ăn ngon mà làm hẳn một tạp chí ẩm thực, còn lập nguyên một đội tuyển eSports chỉ để chơi game.
“Anh thích chơi cái nào?” Uông Minh không có gì để báo đáp phong cách bao nuôi kiểu chăn heo của Lục Vĩnh Phong, chỉ có thể cố gắng đảm đương vai trò bạn chơi game. Hắn liếc qua máy tính của Lục Vĩnh Phong, thấy một đống trò chơi khiến hắn hoa hết cả mắt.
Lục Vĩnh Phong ngẫm nghĩ một lát: “Chuyện này tôi quả thực không trả lời được.”
“Vậy bình thường anh hay chơi game nào nhất?”
Lục Vĩnh Phong vênh váo nói: “Game nào người ta cũng ban ơn mưa móc nhé.”
Sau vài ngày cùng chơi game với Lục Vĩnh Phong, Uông Minh thật sự sắp phát điên rồi. Tốc độ đứng núi này trông núi nọ của gã thật sự có thể so sánh với đèn flash, hắn vừa mới chơi một hai tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới quen tay, Lục Vĩnh Phong đúng kiểu cả thèm chóng chán, chơi được một lúc liền đòi đổi qua trò khác.
Sau khi đổi tận năm, sáu trò chơi trong một đêm, Uông Minh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, rên rỉ: “Sếp ơi, em bảo này, sao đến cả cái game mình bỏ tiền đầu tư mà anh cũng không thích vậy chứ!”
Lục Vĩnh Phong thẳng thắn: “Tôi vốn không thích chơi game kiểu thi đấu PvP này.”
“Anh không thích, sao hàng năm vẫn quăng một đống tiền vào đấy để làm gì?” Uông Minh tặc lưỡi, hắn vừa nhìn thấy một thành viên nào đó trong đội tuyển của Lục Vĩnh Phong, lương hàng năm gấp mười lần mục tiêu của hắn. Mẹ nó, nếu biết trước eSports có thể kiếm được nhiều tiền như thế thì hồi xưa hắn đã không thèm đi làm trai bao mà chạy tới tiệm net chơi game cho rồi.
Lục Vĩnh Phong nhún vai: “Lúc trước đội tuyển này tới tìm tôi, cầu xin tôi giúp đỡ bọn họ thực hiện ước mơ, dù sao số tiền họ cần cũng chẳng đáng bao nhiêu, nên tôi cho luôn.”
Uông Minh uất nghẹn như vừa nuốt cả cân chanh, hắn khó chịu nghĩ: Mỗi năm đầu tư một trăm triệu, vậy mà không nhiều, có ai chịu bao nuôi tôi ba mươi, năm mươi năm chắc tôi mới kiếm được từng ấy.
Lục Vĩnh Phong rũ mắt, cười: “Đối với loại người không thể có ước mơ như tôi, nhìn thấy ánh sáng hướng về lý tưởng trong mắt bọn họ, thật sự khó lòng mà khước từ.”
Phong độ gã điềm tĩnh, nụ cười nhạt thoáng vẻ tự giễu. Uông Minh chợt quặn lòng, bất giác hỏi: “Vì sao?”
Hắn không tưởng tượng nổi, ngay cả một người giàu có phong lưu như vậy cũng có điều chưa được như ý mà không ai hay biết sao?
Lục Vĩnh Phong thở dài: “Đúng vậy, tôi chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác theo đuổi ước mơ. Bởi vì tất cả những gì tôi muốn đều có thể mua được bằng tiền, thứ mà tiền không mua được thì tôi lại không có hứng thú lắm. Đầu vừa mới nảy ra ý tưởng gì, còn chưa kịp biến thành ước mơ thì bỏ tiền ra là đã được thực hiện được rồi. Cuộc đời của tôi quả thực cô đơn lạnh lẽo như tuyết!”
Uông Minh: “…” Chả còn cái mẹ gì để nói.
Cuối cùng, sau nhiều lần Uông Minh nũng nịu ỉ ôi lăn lộn, Lục Vĩnh Phong cũng cho phép Uông Minh vẫn còn chơi game chưa thỏa không cần phải chơi cùng gã nữa mà thích chơi trò nào thì chơi.
Uông Minh: “Quá đã! Vậy em sẽ chơi ‘Nạn đói’, em thích cái này nhất nè!”
Lục Vĩnh Phong nhoẻn miệng cười: “Vậy em ghét trò nào nhất?”
“Cái trò trực tuyến tên là ‘Vịnh leo suối’ lúc đầu chơi á.” Uông Minh bất bình phỉ nhổ: “Không nạp tiền thì không chơi tiếp được, dân cày chay muốn thăng cấp chỉ có thể liên tục cày phó bản, chán thấy mồ.”
“Được.” Lục Vĩnh Phong hồ hởi phơi bày sự xấu xa của mình: “Vậy em lập một cái acc phụ đi, chờ khi nào em thăng đến cấp 30 trong game đấy thì cho em chơi ‘Nạn đói’ của em.”
Uông Minh vừa kinh ngạc vừa ấm ức: “Tại sao chứ!”
Lục Vĩnh Phong cười hì hì, véo khuôn mặt với biểu cảm nhăn nhó bực bội của Uông Minh: “Chơi game có lương mà còn không cho tôi bắt nạt một chút hay sao?”
Uông Minh nghiến răng nghiến lợi khởi động trò chơi, bắt đầu cày phó bản. Cấp bậc ban đầu rất dễ leo, hắn chơi hơn một tiếng đồng hồ, đã thăng lên cấp 12. Lục Vĩnh Phong đến phòng gym nâng tạ một lát, lúc trở về phòng chơi game đưa cho Uông Minh một que kem.
Uông Minh vừa liếm kem, vừa chuẩn bị vào phó bản. Lục Vĩnh Phong ngồi bên cạnh chỉ đạo: “Em đi thử phó bản ‘Vùng đất cằn cỗi’ đi, có hai chế độ dễ và khó để lựa chọn, EXP đều như nhau, chọn chế độ dễ có thể vượt qua nhanh hơn.”
Uông Minh được thông não, điều khiển nhân vật nữ quái cầm chùy sắt của hắn đi đến Vùng đất cằn cỗi.
Lục Vĩnh Phong nhìn màn hình, nói nhẹ tênh: “Nếu em cảm thấy trò chơi này chán ngắt, nhưng lại buộc phải vượt ải, thì em sẽ chọn chế độ dễ hay khó?”
“Chuyện này có gì mà phải hỏi, cần gì phải làm tội mình chứ.”
Lục Vĩnh Phong nghiêng đầu cười: “Đúng không, người bình thường đều sẽ làm vậy.”
Gã vừa dứt lời đã thấy Uông Minh rẽ vào bên phải phó bản. Những con đường mòn uốn lượn dần sâu hút tối tăm, là “đường Minh Vương” trong chế độ khó.
“Nói thì nói vậy.” Uông Minh vừa vội vàng thao tác tránh né quái vật từ bốn phía đột nhiên chui ra, vừa trả lời: “Nhưng dù sao em cũng đang nhàn rỗi, tội gì không khám phá thêm nhiều khía cạnh thú vị của trò chơi chứ, nói không chừng sẽ tìm được điểm em thích.”
Uông Minh học cái gì cũng rất nhanh, từ một chiến sĩ vụng về dần lĩnh ngộ được điểm mấu chốt, lả lơi đánh một mạch đến đích. Rời khỏi phó bản, Uông Minh vừa dọn dẹp phế liệu mới nhặt được trong ba lô, ngẩng đầu nhìn, ấy thế mà đã qua hai tiếng rồi!
Sắc xanh ngoài cửa sổ đã ngả màu sâu thẳm, chốc chốc lại có vài chú chim về tổ vỗ cánh bay qua, Uông Minh ngẩn ngơ nhìn một lúc, cõi lòng chợt bồi hồi.
Từ nhỏ mọi việc hắn đều chỉ có thể dựa vào bản thân, cho nên thời gian chẳng bao giờ là đủ: phải hoàn thành nghĩa vụ lao động của cô nhi viện, phải học tập, phải kiếm tiền… một tiếng đồng hồ muốn bổ làm đôi. Vì vậy, hắn không có thời gian để tập thể dục, không có thời gian để kết bạn, càng miễn bàn đến mấy trò giải trí như chơi game. Đây là lần đầu tiên Uông Minh được trải nghiệm thú vui chìm đắm trong trò chơi để giết thời gian.
Làm một con lười thật tuyệt!
Hắn vươn vai, quay đầu lại phát hiện Lục Vĩnh Phong vẫn đang đứng bên cạnh quan sát, tay cầm cốc trà sữa uống dở, bộ dạng biếng nhác. Không rõ biểu cảm trên mặt gã là gì, trông có vẻ hết sức chuyên chú, nhưng thực tế thì xem quá trình cày thăng cấp nhàm chán này có gì đâu mà phải nghiêm túc vậy chứ?
Hết chương.