HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 9
Chương 9 – Trong cái rủi có cái may
Chuyển ngữ: Trần
Vì vụ của A Vũ, Lục Vĩnh Phong hiếm có được mấy hôm bận rộn lo liệu việc đàng hoàng. Ban đầu Uông Minh còn đúng giờ nhắn tin hỏi thăm sáng trưa chiều tối, nhân tiện ve vãn tán tỉnh, thu hút sự chú ý, nhưng chẳng mấy mà đã không còn hơi sức đi lo mấy việc này nữa.
Là một hộp đêm cao cấp, Thiều Hoa Bất Hoán xưa nay vẫn nổi tiếng bởi tính an toàn, bảo mật và chất lượng cao. Giờ Châu Trọng Hành lại bị host nam bỏ thuốc trộm tài liệu, tuy rằng Lục Vĩnh Phong và Châu Trọng Hành đều không phát tán sự việc, nhưng sự cố ác ý như vậy, chỉ cần xảy ra thôi cũng đã đủ gây ra một cuộc chấn động nhỏ ở hộp đêm này.
Nghe đồn, Lục Vĩnh Phong đã gọi điện thẳng cho ông chủ đứng sau Thiều Hoa, mà vị chủ nhân giấu mặt này ngay đêm đó đã gọi điện cho người nắm quyền quản lý chửi té tát.
Ngày hôm sau, Thiều Hoa mở ra một cuộc điều tra thanh trừng lớn. Rất nhiều giám đốc tiếp thị đã bị phạt và sa thải, càng miễn bàn đến những cậu trai bao trong quán.
Đầu tiên là kiểm tra thân phận, phải tra xét rõ ràng căn cước công dân, hộ khẩu, quê quán, đồng thời xác minh không có sai sót, để tránh trường hợp như A Vũ, bỏ trốn rồi chẳng biết chạy đường nào. Tiếp đến là kiểm tra tình trạng thần kinh và tâm lý để đảm bảo không phát sinh các loại hành vi phạm tội trong lúc quá khích. Cuối cùng là kiểm tra người bảo lãnh, mỗi trai bao đều bắt buộc phải cung cấp một thành viên gia đình hoặc bạn thân làm người bảo lãnh, từa tựa như con tin, để đảm bảo rằng trai bao sẽ không phạm tội trong quá trình làm việc.
“Chị Tô, chị có nhiều cách mà, chị giúp em lần này đi.”
Uông Minh quỳ trong phòng làm việc của chị Tô, ôm đùi ả, van nài: “Chị biết em không thể sống thiếu công việc này mà, xin chị đó… Em tuyệt đối không bao giờ phạm quy đâu, đừng sa thải em mà…”
Chị Tô thở dài: “Bây giờ đến thân mình chị còn chẳng giữ nổi, huống chi là bao che cho cậu? Uông Minh, để chị nói nghiêm túc với cậu, giả như cậu có thể qua được một trong ba hạng mục kiểm tra đó, chị còn có thể âm thầm tính kế giúp cậu, chứ sao lại có kiểu người như cậu chứ? Không hộ khẩu, không quê quán, không gia đình, không bạn bè, đến cả căn cước công dân cũng là giả… Cái loại nhập cư trái phép ba không như cậu, nếu không phải quen biết cậu cả năm rồi, chị còn nghi cậu là gián điệp quốc tế đấy.”
Uông Minh ra sức nhịn không chớp mắt, duy trì trạng thái nước mắt lưng tròng, chực rơi mà lại chẳng rơi, khiến cho đôi mắt hắn thoạt trông lấp la lấp lánh, khiến người khác sinh lòng thương hại.
Hắn chăm chú nhìn chị Tô bằng đôi mắt như vậy, ra vẻ tội nghiệp, nói: “Em lớn lên ở cô nhi viện, lớn lên thì cô nhi viện đóng đóng cửa rồi, đương nhiên là chẳng có nhà, cũng chẳng có quê. Tụi em làm cái nghề này, áp lực lớn, ai mà chẳng có một vài chứng bệnh tâm lý chứ? Còn hạng mục cuối cùng, chị Tô, chỉ cần… chỉ cần chị đồng ý làm người bảo lãnh cho em, vậy là em có người bảo lãnh rồi!”
“Ui chao! Không được!” Chị Tô nghe đến câu cuối cùng, lập tức nguýt mắt, “Cậu là gì của chị mà chị phải làm người bảo lãnh cho cậu? Giờ cậu hót thì hay lắm, đến lúc cậu gây họa chuồn mất thì chị biết làm thế nào?”
Uông Minh ôm lấy cánh tay ả, gác đầu lên đó dụi tới dụi lui: “Ôi chị Tô ơi, chị chính là chị của em, chị ruột của em…”
Hắn còn đang ra sức nhì nhèo, thấy chị Tô có vẻ sắp xuôi theo rồi. Ai dè không biết tên ôn thần nào đúng lúc này lại gõ cửa văn phòng chị Tô. Chị Tô lập tức đẩy Uông Minh ra, hắng giọng: “Ai đấy?”
“Chị Tô, em, Tiểu Sở đây.”
“Ồ!” Chị Tô lập tức tươi cười, dịu giọng nói: “Mau vào đi.”
Không có so sánh thì không có đau thương.
Tiểu Sở cùng cảnh ngộ một thân một mình, nhưng chị Tô chẳng cần kì kèo đã lập tức nhận làm người bảo lãnh cho cậu ta. Với năng lực kiếm tiền của đầu bảng Thiều Hoa, bao nhiêu rủi ro cũng đáng hết.
Tiểu Sở đã được biên kịch Hàn bao trọn cả tháng trước, nay mới quay lại làm việc. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi dệt tơ tằm, khoác một chiếc áo gió màu be bên ngoài, ôm vừa vặn đường eo hết sức đẹp mắt, khiến cậu ta thoạt trông vừa năng nổ vừa thướt tha.
Uông Minh len lén nhướn mày, bới lông tìm vết, nhủ bụng: Ăn mặc giản dị như vậy, ông bạn này rốt cuộc tính tới hộp đêm làm cậu lớn hay tới thư viện đóng giả thanh niên ngây ngô trong trắng đây?
“Tiểu Sở, em tìm chị có chuyện gì à?” Chị Tô trưng vẻ mặt hiền dịu hòa ái.
Tiểu Sở khinh thường liếc nhìn Uông Minh đang ngồi xổm dưới đất đấm bóp chân cho chị Tô một cái, rồi mới ngẩng đầu nhìn chị Tô, nói: “Em muốn từ chức.”
“Còn chưa hỏi… Gì cơ?”
Chị Tô sửng sốt nhíu mày: “Đừng có làm mình làm mẩy, có phải ai bắt nạt em không? Em cứ nói ra rồi mình cùng giải quyết.”
Tiểu Sở lắc đầu, vẻ mặt bình thản lại hết sức kiên quyết: “Em không muốn làm nữa, em muốn cùng A Mãn sống cuộc sống bình thường.”
“A Mãn là ai?”
“Chính là biên kịch Hàn.”
“Hả?” Chị Tô đã nhận ra được tầm quan trọng của sự việc, ả đanh mặt, đôi mày nhướn lên cao vút, “Thiều Hoa bao sếp lớn có tiền có quyền, sẵn lòng đốt tiền như rác chỉ để làm em vui, em lại đi vì một thằng nghèo bán chữ mà nghỉ làm à?”
Tiểu Sở nói: “Anh ấy cũng có tiền, sắp tới còn mở đường cho em vào làm sao trong giới giải trí, hơn nữa, quan trọng nhất là em thích anh ấy, em muốn giữ mình trong sạch để ở bên anh ấy.”
“Trong sạch?” Chị Tô cười khẩy, “Một ngày làm đĩ, thì cả đời là đĩ!”
Tiểu Sở ngẩng cao đầu, “Anh ấy nói anh ấy không để bụng.”
“Đàn ông ấy mà, giờ còn ham của mới của lạ thì lại chả không để bụng…” Chị Tô lại tiếp tục công kích cậu ta, “Đến lúc tuổi xuân của em qua đi, ông ta chán em rồi, em tưởng rằng lúc đó em quay lại làm vẫn còn được giá như bây giờ chắc?”
Ánh mắt Tiểu Sở ngập tràn phẫn nộ: “Việc đó chẳng cần chị lo!”
Uông Minh rúm ró bên cạnh nhìn Tử Hà tiên tử đại chiến với Tây Vương Mẫu phiên bản nhân giới, ra sức xóa mờ sự tồn tại của mình đi.
Làm sao bây giờ, chân tê rần rồi, nhưng hắn nào dám đứng dậy? Uông Minh nín như thóc.
Chị Tô cũng phát cáu, đập bàn cái rầm: “Chị cũng là vì muốn tốt cho cậu mà thôi! Cậu chỉ vừa mới trả hết nợ trong nhà, hiện giờ không tranh thủ còn trẻ mà kiếm thêm đi, già rồi còn làm được gì? Ba cậu lại cờ bạc thì làm sao?”
“Kiếm tiền cũng chẳng phải chỉ có một cách kiếm dơ bẩn này.” Tiểu Sở cười nhạt, “Tôi thấy chị chẳng phải muốn tốt cho tôi, chị chỉ lăm le tiền boa của tôi mà thôi.”
“Đúng đấy, chị lăm le tiền boa của cậu thì làm sao? Ban đầu nếu không gặp được chị, cậu đã bị lũ đòi nợ kéo đi bán thận lâu rồi! Bình thường chị đối xử với cậu có tệ không? Chị thấy cậu tội nghiệp, khách giới thiệu cho cậu toàn người vừa có tiền vừa dịu dàng, thử hỏi có hộp đêm nào chịu để cậu kén khách như chỗ này không? Cậu không biết đền ơn đáp nghĩa là gì à?”
Tiểu Sở nhìn ả chằm chằm, ánh mắt thê lương oán độc: “Nếu như không có chị, ha ha ha… Nếu như không có loại chủ chứa như chị dắt mối, chí ít tôi cũng được chết một cách trong sạch, không cần phải bán lỗ hậu ở cái chốn kinh tởm này!”
Tiểu Sở sập cửa bỏ đi, chị Tô sững sờ mấy giây, mới giận run lên chửi tục vài câu.
Uông Minh ngồi xổm trên đất nhìn tình cảnh trước mắt mà luống cuống chẳng biết làm sao, còn đang do dự có nên vờ vịt an ủi chị Tô mấy câu không, đã bị giận cá chém thớt: “Sao cậu vẫn còn ở đây? Cả ba hạng mục kiểm tra đều không qua được, cậu đã bị Thiều Hoa sa thải rồi, cút ra ngoài đi!”
Chị Tô như một quả pháo bị châm ngòi, Uông Minh bỗng đứng mũi chịu sào, không dưng bị ăn chửi, chỉ đành hậm hực rời đi.
Hầy, Uông Minh rầu rĩ bước ra khỏi hộp đêm. Mẹ kiếp, lại thất nghiệp rồi!
Không có hộp đêm cao cấp như Thiều Hoa Bất Hoán chống lưng, về sau hắn lại phải tự mình tới quán bar ve vãn đàn ông, dạo khắp công viên hỏi xin mồi lửa, sau đó cò kè mặc cả với khách phí qua đêm. Con đường phía trước sao mà tăm tối thế… Bao giờ mới có thể gom góp cho đủ số tiền mình muốn đây…
Đều tại tên A Vũ kia! Đang yên đang lành mắc gì xuống tay với khách cơ chứ!
Đợi chút.
Uông Minh quanh năm vật vờ trong bóng đêm, mắt hắn rất tinh. Bóng đen vừa lướt qua cái cột bên cây đa cạnh cửa hông của Thiều Hoa sao trông quen mắt thế nhỉ?
Uông Minh móc gỉ mắt, kìm lòng không đặng bám theo.
Các cụ có câu: Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Nay trời rớt cọc tiền… à không, nay trời rớt mưa tiền rồi sao?
Hết chương.