KHO LƯƠNG THỰC TỔNG HỢP - Ba tôi là tên ngốc
Ba tôi là tên ngốc
[Đây là fic về người thật, mình chèo CP khác chứ không ship Ngô Sở Nhất với tra nam, dịch fic này vì thích bối cảnh mà thôi. Không đôi co tranh luận, không ưa cảm phiền clickback~]
“Ba tôi là tên ngốc” – Chẳng cần ai nói, tôi cũng tự nhìn ra được.
Múa cột thì ngã từ trên cao xuống, theo đuổi thần tượng thì cãi nhau với người khác bị mắng đến phát khóc, thích một người liền cầu trời cho mình chịu khổ thay người ta. Chẳng cần ai nói cho biết, tôi cũng có thể tự nhìn ra, ba tôi là một tên đầu óc ngáo ngơ.
Lần đầu gặp Trần Hải Lượng, Sở Nhất bắt tôi gọi anh ta là chú. Tôi mím môi không chịu hé răng, lúc tôi suýt bị ăn mắng thì Trần Hải Lượng bèn mỉm cười chuyển chủ đề. Ba tôi, tên ngốc đó, sẽ chẳng thể hiểu được rằng không ai muốn làm chú của một thằng bé to xác như vậy cả. Mặt Trần Hải Lượng sượng trân, nụ cười gượng gạo nhưng lại ba tôi lại chẳng nhìn ra.
Sở Nhất ra sức tỏ vẻ tự nhiên, không muốn lộ sự vụng về trước mặt người bạn cùng phòng mới này, nhưng lại không biết rằng chính tôi đã khiến ba mất thể diện như vậy. Phải nỗi ba rất yêu tôi nên không ngờ tới, nghĩ đến đây, tôi lại thấy xót xa thay
Sở Nhất từng thành khẩn nói với tôi rằng mẹ đã có cuộc sống mới, tốt nhất đừng làm phiền mẹ, ba sẽ luôn yêu thương tôi, thay cả phần mẹ, thậm chí còn mơ mộng sau này tìm được nửa kia, người đó cũng sẽ yêu thương tôi rất nhiều. Tôi nhìn Sở Nhất, nghĩ thầm, ông trời ơi, không biết người đang ưu ái hay là đang đùa bỡn con, để con gặp phải người cha như vậy – một tên ngốc chỉ được cái mặt đẹp, còn trong đầu chỉ biết yêu đương.
Lúc Trần Hải Lượng xuất hiện, tôi cảm thấy rất bức bối, khuôn mặt cứng ngắc hôm đầu tiên của anh ta hằn sâu trong tâm trí tôi, nhưng ba tôi lại rất vui. Sở Nhất có vẻ rất thích Trần Hải Lượng, khi nói chuyện với anh ta, mắt và vành tai đều ửng đỏ.
Tôi nhìn Sở Nhất làm việc ngày càng kiệt quệ, ca múa giả điên giả dại, đóng những bộ phim nhạt nhẽo gượng gạo, làm những việc không phải sở trường của mình chỉ để vui vẻ cầm tiền về nhà, hớn hở cười với tôi, rồi được Trần Hải Lượng ôm vào lòng. Đây dường như là cuộc sống mà Sở Nhất mong muốn. Vì vậy, tôi không muốn chống đối ba.
Tôi chẳng thể giúp được gì, chỉ có thể dặn lòng mình mình, đừng phụ bạc Sở Nhất, cũng thầm nhắn nhủ Trần Hải Lượng, làm ơn, đừng phụ bạc Sở Nhất.
Nhưng chẳng ai nghe được tiếng lòng của tôi, người tôi không ưa ngay từ cái nhìn đầu tiên quả thực là một tên khốn.
Nhờ gió đưa lên mãi, ngất ngưởng tận mây cao.
Sở Nhất là cơn gió lướt qua ấy, còn tôi là hạt cát được gió cuốn theo, chúng tôi đều trở thành quá khứ mà vị minh tinh ấy chẳng dám nhìn lại, là dĩ vãng anh ta bức thiết cắt bỏ, là người xưa mà anh ta không muốn nhắc đến.
Sở Nhất vì uất nghẹn mà xé tan lớp ngụy trang ấy, để trận mưa hoang tàn kia trút xuống trước mặt tất cả mọi người. Nhưng tôi biết, mưa chỉ xối ướt mình Sở Nhất, người khác đều đứng sau cửa sổ ngắm mưa, còn Sở Nhất thì chẳng có đường lui, chẳng nơi ấn náu.
Ba tôi là một tên ngốc, tôi vẫn luôn biết điều đó.
Thế nhưng múa cột một ngày được trả năm trăm tệ, té ngã được trả thêm ba trăm tiền thuốc, đưa tôi theo còn được bữa cơm ngon, Sở Nhất cảm thấy cũng đáng.
Cãi nhau với người khác vì thần tượng rất bẽ mặt, nhưng thần tượng đó từng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Sở Nhất khi căng thẳng. Dù trong mắt người khác, cô Thương có xấu xa đến đâu, thì cũng từng đối xử tốt với ba. Sở Nhất cảm thấy điều đó là đáng giá.
Thích một người, dù người đó cắn nuốt máu thịt của mình, xé nát lòng tự trọng của mình, cuối cùng bỏ mặc mình giãy giụa trong biển lửa, nhưng người đó đã từng hôn lên đôi môi run rẩy của Sở Nhất trong khoang xe tối tăm. Tiếc chàng rong ruổi công hầu làm chi? Sở Nhất không hối hận tình yêu đã trao, chỉ là trao nhầm người, Sở Nhất cảm thấy tình cảm chân thành đó là đáng giá.
Khi là ba của tôi, Sở Nhất đánh đổi lòng tự trọng tuổi mười tám để nuôi lớn tôi, khi là Ngô Sở Nhất, ba dùng tình yêu và ngổn ngang nước mắt để cung phụng tình yêu của mình.
Sở Nhất vẫn chờ đợi một người yêu mình, còn tôi hy vọng ba toại nguyện.
Hết.