KHO LƯƠNG THỰC TỔNG HỢP - Tham Song
Tham Song
[Đây là fic về người thật, đều chỉ là tưởng tượng, không liên quan đến ngoài đời. Không đôi co tranh luận, không ưa cảm phiền clickback~]
Y không nhớ lần đầu gặp Ngô Sở Nhất là khi nào, có lẽ là ở một sự kiện nhãn hàng hay một chương trình nào đó, đều không quan trọng. Anh ta chỉ là món hàng hạng hai, dáng vóc hạng hai, tướng mạo hạng hai, chưa kể đến giọng nói nặng khẩu âm, bộ dạng nói chuyện luống cuống nhìn rõ ngu ngốc.
“Tên ngốc đó? Tên anh ta là Ngô Sở Nhất.”
Không cần giới thiệu một tên ngốc cho tôi đâu.
“Không, không, ý tôi là anh ta khá tốt tính.”
Ý anh là những người tôi quen đều không tốt?
“Không, không, cậu cứ làm quen đi rồi biết.”
Trên đời này, tốt không thể biến thành cơm ăn, chỉ có bản lĩnh mới có thể làm ra cơm. Nếu trong miệng người khác, chỉ còn lại đánh giá “tốt tính”, vậy thì cách việc bị lột da, xé xác, ăn tươi nuốt sống cũng chẳng còn xa nữa. Nhưng vì tò mò, y vẫn chìa tay ra với Ngô Sở Nhất. Đây là lần đầu tiên y có cơ hội quan sát một tên ngốc hấp hối ở cự ly gần như vậy.
“Vũ Ngang, tên hay ghê.”
Hay chỗ nào? Y thản nhiên hỏi. Một tên ngốc ăn nói chẳng rõ đầu đuôi như vậy, chẳng có vẻ gì là biết nguồn gốc của cái tên này xuất phát từ câu thơ “hảo thừa phong vũ ngang đầu giác, trực đáo thiên trì tối thượng đầu”.
“Mưa rơi không ngẩng đầu, cũng như biển không sáng.”
Y nhìn Sở Nhất, nói: “Biển sáng khi mặt trời mọc.” Nhưng Hải Lượng, nghe như thể trên đời còn có một thằng ngốc nữa.
–
Khi nói câu đó, y chưa từng ngờ rằng mình sẽ cùng ngắm bình minh, cùng livestream, thậm chí còn bắt đầu kinh doanh chia đôi cổ phần với một tên ngốc như vậy. Y hiểu rõ lý do đằng sau mỗi một lựa chọn của mình, nhưng dù mỗi lý do có được chia nhỏ đến đơn giản nhất thì đối với một tên ngốc như Ngô Sở Nhất vẫn là quá thâm sâu. Anh không thể hiểu được, và cũng không cần phải hiểu. Dù sao với một tên ngốc như vậy, những ngày tháng này có lẽ đã là đỉnh cao cuộc đời của anh rồi.
“Cậu không lấy thêm 1% nữa sao? Chia như vậy về sau vốn chủ sở hữu sẽ không rõ ràng.”
“Tôi không cần phân chia rõ ràng…Nếu anh nhất định muốn phân chia rõ ràng, thực ra tôi cũng không cần nhiều đến vậy…”
Chẳng khác gì nhau. Dù sao thì tôi có đầu óc, người chịu thiệt cũng là anh.
“Tôi không sợ… Ý tôi là, tôi bằng lòng… Không, ý tôi là… tôi lo ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của cậu?”
Cây ngay không sợ chết đứng.
–
Y không ngờ rằng tên ngốc này lại nằm trên bảng hotsearch liên tục mấy ngày liền.
“Đối tác kinh doanh trà của cậu”, những người quen biết khi gặp y đều không khỏi châm chọc, “vì yêu sinh hận, mượn dao giết người, đơn phương không toại, hủy hoại sự nghiệp của người khác. Thái tử “Phong Thần” Trần Mục Trì, bị anh ta ghép ảnh bịa đặt chuyện giường chiếu, bôi nhọ xu hướng tính dục.”
Trần Mục Trì? Không quen biết. Y chưa bao giờ đào bới quá khứ của Ngô Sở Nhất, chỉ biết một cái tên “Hải Lượng”.
“Tôi thấy biển sáng rồi!” Ngày hôm đó, Ngô Sở Nhất hét to về phía mặt biển, rồi quỳ sụp xuống bãi cát lạnh lẽo giữa sớm mai với đôi mắt đẫm lệ. Trên bãi cát còn gì ngoài nước biển mặn chát? Chỉ còn vương lại một trái tim nồng nàn cháy bỏng yêu thương.
“Anh ta không sạch sẽ gì đâu.” Người giới thiệu nói.
“Anh nói anh ta tốt tính.”
“Tốt thì tốt, chứ cũng đâu có bảo cậu tiến triển với anh ta đến mức này. Cổ phần chia đôi, nghe cứ như kết hôn vậy.”
Thế anh muốn tôi lợi dụng người tốt à? Hay muốn thấy tôi chịu thiệt vì một tên ngốc?
–
Hôm nọ, sau khi luyện công, một người bạn gọi tới, nói: “Ngô Sở Nhất nhà cậu tối nay sẽ livestream đấy.”
Kho trà đã bị ngập nước, Sở Nhất livestream bán cái gì? Bộ sưu tập album của Thượng Văn Tiệp chắc?
“Trần Hải Lượng, diễn ‘Phong Thần’.”
Cuối cùng y cũng mở trang tìm kiếm, thấy tên gốc của Trần Mục Trì trên Baike. Trần Hải Lượng. Biển sáng. Biển sẽ không sáng, giống như mưa rơi không ngẩng đầu. Vũ Ngang, tên hay đấy. Y còn nhớ, còn thực sự nhớ tất cả.
Livestream tối ấy của Ngô Sở Nhất cũng vụng về như mọi buổi phát sóng trực tiếp khác. Trang điểm kỹ lưỡng, filter bật vừa phải, nhưng người tinh ý nhìn thoáng qua vẫn dễ dàng nhận ra anh chỉ là tên ngốc với vẻ ngoài hạng hai. Người ta là thái tử công chúa, anh ta lại trầy trật đến độ chẳng khác gì một tên hề bôi trét khắp mặt. Thậm chí còn có thể hèn mọn hơn, sa sút hơn, lớp trang điểm lòe loẹt xấu xí cùng một bộ tóc giả rẻ tiền, dùng diễn xuất chỉ đáng giá vài trăm đồng bạc của mình, vụng về lăn xả trong một đoàn phim mạt hạng.
“Tôi biết những bộ phim với kinh phí vài chục vạn ấy thực sự không thể sánh bằng phim điện ảnh với kinh phí đầu tư lên đến hàng tỷ.”
“Các bạn chụp màn hình ảnh trong phim xấu xí của tôi. Tôi thừa nhận rằng đó đều là tôi. Trước đây tôi từng quay vài bộ phim, nhưng giờ quả thực cũng không nỡ nhìn thẳng…”
“Một tuần quay xong hai bộ phim, chất lượng chắc chắn chỉ được đến vậy, nhưng số tiền tôi kiếm được lúc đó đều dùng để trả tiền thuê nhà và phí sinh hoạt…”
Ngô Sở Nhất, dáng vóc hạng hai, tướng mạo hạng hai, khẩu âm mạt hạng, diễn xuất mạt hạng. Những bộ phim từng tham gia diễn ngoài việc để lại lịch sử đen trong tương lai thì cũng chỉ nhận được vài trăm đồng bạc mà thôi.. Nếu đời người được lựa chọn thì nhất định phải coi trọng thanh danh, bằng không sẽ khó viết nên hai chữ “thể diện”. Tiếc thay, đời người đâu thể lựa chọn xuất thân của mình, cũng như những kẻ si tình vô phương cứu chữa.
–
Quách Vũ Ngang tắt livestream, ngâm nga hát “Tham song” trước gương luyện công, còn chưa được vài câu thì thông báo tin nhắn thoại của Ngô Sở Nhất vang lên: “Tôi tắt live đây. ”
Thôi nào, muốn tung tin thì phải làm một vố lớn chứ, lãng phí thời gian của khán giả là điều cấm kỵ đấy.
“Tôi không muốn…Tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì nữa…”
Quách Vũ Ngang đột nhiên cảm thấy mình có thể trả lời hộ: Anh không muốn hủy hoại mặt biển ấy, bởi vào sớm mai của một ngày nào đó, anh đã thực sự thấy nó tỏa sáng, còn vương vấn mùi của nước biển nơi bãi cát – nhưng anh phải biết, biển không thể tự tỏa sáng, chỉ khi mượn ánh sáng mặt trời, mới trông như đang tỏa sáng mà thôi.
“Có người làm ra một con rối tinh xảo tuyệt trần, một người khác giúp nó khoác lên trang phục lộng lẫy, người thứ ba dạy nó cất tiếng nói. Ngô Sở Nhất, anh nghĩ con rối sẽ biết ơn ai nhất?” Quách Vũ Ngang nhấc điện thoại lên, thong thả ngắt lời.
“Đây, là đề bài sao? Tôi… ít học, không hiểu câu hỏi của cậu lắm… Từ từ nhắc lại lần nữa, được không?”
Con rối biết ơn người thứ ba nhất.
Bởi người đó đã dùng trái tim nồng nàn cháy bỏng của mình để dạy con rối cất tiếng nói.
Ngô Sở Nhất, dáng vóc hạng hai, tướng mạo hạng hai, khẩu âm mạt hạng, diễn xuất mạt hạng… nhưng lại dùng trái tim cháy bỏng nồng nhiệt của của mình, dạy tôi cất tiếng nói.
Hết.