KHO LƯƠNG THỰC TỔNG HỢP - Chốn về
Chốn về
[Đây là fanfic về người thật, có chứa tình tiết người lớn. Tui tự viết, tui bịa đặt, tui biến thái, xin lỗi!]
Liếc nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình, Tiểu Trịnh do dự một lát bèn nhấc máy. Giọng Quách Vũ Ngang ở đầu dây bên kia có vẻ rất bình tĩnh: “Sở Nhất có đó không?”
Tiểu Trịnh liếc nhìn Ngô Sở Nhất ra sức xua tay bên cạnh, đắn đo cân nhắc, cảm thấy hậu quả nói dối anh Quách vẫn đáng sợ hơn, đành phớt lờ Sở Nhất đang ra hiệu, đáp: “Có.”
Ngô Sở Nhất trợn trừng đôi mắt đỏ hoe lườm cậu ta. Đầu bên kia, Quách Vũ Ngang từ tốn nói: “Mở loa ngoài lên, anh nói vài câu thôi.”
Tiểu Trịnh làm theo, mở loa ngoài đặt điện thoại lên bàn trà, trước mặt Sở Nhất.
“Sở Nhất.”
“…”
“Em biết hiện giờ đầu óc anh rất hỗn loạn, em không cần anh giải thích gì cả, nhưng điều đó không có nghĩa là em đồng ý chia tay.”
“…”
“Anh có thể ở lại chỗ Tiểu Trịnh vài hôm, đợi khi nào anh bình tĩnh lại thì quay về đây, chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết, cùng đối mặt, được không? Đừng đẩy em ra như vậy, được không?”
“…”
“Việc công ty còn dang dở đó, anh cũng đâu thể trốn tránh em cả đời, phải không nào?”
Sở Nhất luống cuống mấp máy môi, lại chẳng biết phải nói gì.
“Tiểu Trịnh,” Quách Vũ Ngang nói: “Giúp anh để mắt chăm sóc anh ấy nhé.”
Tiểu Trịnh vội vâng vâng dạ dạ vài câu rồi cúp máy, nhìn sang Ngô Sở Nhất mờ mịt thất thần. Bỗng dưng trở thành người mắc kẹt ở giữa, cậu ta muốn lên tiếng an ủi nhưng nghĩ nửa ngày cũng không biết phải mở lời thế nào. May thay năng lực hành động của Sở Nhất xưa nay vẫn rất dứt khoát, tự mình xử lý thông tin một chút rồi đứng phắt dậy, nói với cậu ta: “Anh về đây.”
Tiểu Trịnh chỉ kịp gật đầu một cái, Sở Nhất đã thốc tháo lao ra cửa. Thấy người đã đi hẳn, cậu ta mới nhấc điện thoại gọi đi. Đầu dây bên kia có vẻ đã đợi cuộc gọi này từ lâu, vừa đổ chuông đã nhấc máy, hỏi dồn dập: “Thế nào rồi?”
“Anh Quách gọi đến, Sở Nhất vừa về rồi. Còn bảo cứ ở chỗ tôi vài hôm bình tâm lại… Tôi còn lạ gì, Sở Nhất không về khéo nửa đêm anh ta mò đến tận cửa đòi người ấy chứ.”
Đầu bên kia thở hắt ra: “Vất vả cho ông rồi. Đang yên đang lành tự dưng vì chuyện này lại đòi chia tay, làm tôi hết cả hồn.”
“Ông lo lắng cũng bằng thừa, công ty còn đó, mỗi người nắm giữ một nửa cổ phần, trừ phi công ty phá sản, bằng không có xúc cục Dân chính tới đây thì họ cũng chẳng chia tay nổi đâu.”
Ngoài cửa sổ chợt vang tiếng sấm rền, tia chớp rạch ngang bầu trời, mưa gió kéo tới. Chẳng ai hay trận giông tố này cuối cùng rồi sẽ đi về đâu.
–
“Tôi không có đoàn đội, chỉ có một mình. Nếu có hai người thì bài thanh minh đã chẳng cần mọi người phải nhắc gõ sai chữ.”
Ngô Sở Nhất cuối cùng vẫn chọn tự dẫn lửa lên người mình, tận lực để mũi giáo công kích của dư luận không chĩa về phía Quách Vũ Ngang. Kết thúc livestream, anh nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa vào tường, cảm nhận được người đàn ông ở phía đối diện đưa mắt nhìn mình nhưng sức sống trong người anh đã cạn kiệt. Quách Vũ Ngang bước tới, ngồi xuống bên cạnh. Ngô Sở Nhất chợt nhớ trong bài thanh minh đầu tiên có nói “tôi lên tiếng để cho người bên cạnh một lời giải thích”, bèn mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn người yêu.
“Không phải do anh làm.” Sở Nhất nói.
“Em biết.”
“Tài khoản đăng bài đó không phải anh.”
“Em biết.”
“Anh không nói dối.”
“Em biết.”
“…Cũng không còn dây dưa gì với Trần Hải Lượng nữa cả.”
“Em biết.”
Giọng Sở Nhất nghèn nghẹn, nước mắt ầng ậc đảo quanh hốc mắt mà chẳng rơi xuống, anh không rõ Quách Vũ Ngang có thật sự tin tưởng mình hay không. Là người theo đuổi nghệ thuật, tâm tư của Quách Vũ Ngang vô cùng nhạy bén, dường như y có thể nhìn thấu những lời chưa nói ẩn chứa đằng sau nước mắt của anh.
Vũ Ngang khẽ buông tiếng thở dài, nắm lấy tay Sở Nhất, gỡ những ngón tay siết chặt của anh ra, đan những ngón tay của họ vào nhau, nhẹ nhàng mơn trớn.
“Thực ra ngay lúc này, em rất an lòng, anh biết không?” Giọng Quách Vũ Ngang vĩnh viễn mềm mỏng, dịu dàng, tựa như được thiên sứ hôn lên thanh quản, luôn có thể khiến cõi lòng Ngô Sở Nhất bình yên. “Em vẫn luôn đợi, đợi đến một ngày Trần Mục Trì triệt để biến mất khỏi tâm trí anh. Em đã lường đến khả năng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng giờ em đợi được rồi. Tuy cái giá phải trả đắt đến vậy không phải điều em mong muốn, nhưng hiện giờ trái tim của anh hoàn toàn thuộc về em.”
Sở Nhất vươn tay ôm lấy cổ người tình, dán phiến môi mỏng ướt lạnh của mình lên. Vũ Ngang nếm được vị mặn chát, cặp mắt sắc lạnh lẳng lặng quan sát hàng mi ướt nhòe của người trước mặt.
Y chợt nhớ một ngày nào đó vài năm trước, khi họ còn chưa quen nhau, Ngô Sở Nhất gửi vào nhóm công ty hình chụp một chú chó nhỏ ướt lướt thướt, giương đôi mắt tội nghiệp chờ mong nhìn về phía ống kính, kèm theo lời nhắn hỏi có ai muốn nhận nuôi chó không.
Khi đó, Quách Vũ Ngang không quá để tâm, chỉ liếc mắt đọc tin nhắn rồi lại hắng giọng ngân nga xướng vài câu luyện công.
Y thích mèo.
Quách Vũ Ngang học theo thanh y trung trinh lẫm liệt hơn hai mươi năm, từ lâu đã hiểu rằng con người thích chó, thích tìm kiếm bạn đời thủy chung, thích sưu tầm những câu chuyện về tình yêu son sắt, nhưng thực chất bản thân con người lại giống mèo hơn, vị kỷ và phức tạp.
Kết thúc công việc, y xuống lầu, nghe thấy có tiếng cười nói. Một nữ đồng nghiệp đang chơi với chú chó nhỏ trong ảnh chụp gửi vào nhóm, bông đùa khảy chiếc mũi ươn ướt của nó: “Đợi chừng nào chị được tăng lương sẽ bế nhóc về nuôi nhé!”
Người đàn ông bên cạnh huých nhẹ, mắng trêu cô nàng: “Đã không nhận thì đừng có nhử nó thế!”
Cô nàng trông thấy y đi tới, bèn gọi với lại: “Vũ Ngang, cậu có muốn nuôi chó không?”
“Tôi không, nhưng có thể hỏi giúp. Nó ở đâu ra vậy?”
Đồng nghiệp nhún vai, chỉ về phía người còn lại: “Không biết. Sở Nhất cho nó ăn rồi vuốt ve nó một lát, thế mà nó cứ thế tò tò bám theo anh ấy tới tận đây.”
Người đàn ông tên Sở Nhất sở hữu diện mạo hồ ly có phần quá mức tinh xảo yêu diễm, vậy mà đôi mắt ngẩng nhìn lên lại ngây ngô trong vắt, mở miệng ra giọng đầy khẩu âm Mân Nam ngọng nghịu vụng về, bẽn lẽn gãi đầu: “Xin lỗi, tôi thấy nó tội nghiệp nên mới cho nó ăn, không ngờ nó lại đi theo… Làm phiền mọi người rồi.”
Quách Vũ Ngang không hiểu nổi bộ dạng bứt rứt như thể mắc nợ cả thế giới của người này, nhưng cũng không ác cảm, bèn đánh tiếng trong vòng bạn bè xã giao tìm người thích chó.
Mấy hôm sau, quả thực tìm được người nhận nuôi.
Y đứng dưới lầu chờ đón bạn tới nhận chó, Ngô Sở Nhất đợi chủ mới tới bàn giao chó. Suốt mấy ngày qua, nó vẫn luôn trú tạm dưới lầu công ty, một bát nước, một bát thức ăn, với một nùi giẻ lót tạm làm ổ, thực ra cũng chẳng có gì cần phải bàn giao. Quách Vũ Ngang không hỏi, mặc định rằng Ngô Sở Nhất muốn tiễn nó.
Việc nhận chó tiến triển rất suôn sẻ, chú chó nhỏ nằm im thin thít trong lòng chủ mới không hề phản kháng, chỉ dõi mắt đau đáu hết trông về phía chỗ ở cũ lại trông về phía Ngô Sở Nhất, khẽ rên ư ử. Đến khi nó đã khuất dạng cùng chủ mới, Ngô Sở Nhất bèn rút điện thoại ra, lúi húi gõ tin nhắn, có vẻ như chia sẻ chuyện thường ngày với ai đó. Trong một khoảnh khắc, Quách Vũ Ngang có cảm giác ánh mắt Ngô Sở Nhất nhìn vào khung trò chuyện rất quen thuộc.
“Nếu đã không thể ở bên, vậy ngay từ đầu đừng cho nó hy vọng.” Y chợt lên tiếng.
Ngô Sở Nhất ngơ ngác nhìn quanh, nhận ra dường như Quách Vũ Ngang đang nói chuyện với mình, bèn luống cuống nở một nụ cười khách sáo.
“Thực ra tôi cũng không làm được gì nhiều, tự nó theo tới tận đây, bạn của cậu mới có thể trông thấy bộ dạng đáng yêu của nó, nhận nuôi nó. Là phước nó tự giành về được.” Ngập ngừng một chốc, lại nói thêm: “Tôi đã hỏi bạn… tìm địa chỉ của trung tâm cứu hộ gần đây. Lần sau tôi sẽ tự mình mang qua đó.”
Sau này, Ngô Sở Nhất cũng chẳng gặp được thêm con vật nhỏ nào lẽo đẽo theo anh tới tận công ty để đưa vào trạm cứu hộ. Có những cơ duyên chỉ xuất hiện một lần mà thôi.
Sau này, trang cá nhân của người bạn nọ vẫn thường cập nhật hình ảnh trưởng thành của chú chó ấy. Nó vui vẻ hạnh phúc, đơn giản vô lo như mọi chú chó cưng khác. Hồi tưởng lại ngày hôm đó, chắc hẳn trong lòng nó cũng hiểu rõ, người mà nó dõi mắt chờ mong sẽ không bao giờ là người đưa nó về nhà.
Sau này, Quách Vũ Ngang cũng nhận ra, chính dáng vẻ khi yêu của Ngô Sở Nhất là điều đầu tiên khiến y rung động, khiến y nảy sinh ý muốn chiếm hữu.
Một chốc rung động, một đời vương vấn.
Dư vị cao trào còn chưa tan hết, khắp người rải rác dấu vết mây mưa, Ngô Sở Nhất chìm trong nụ hôn say đắm, cảm nhận hơi thở của người tình từng chút một xâm chiếm lấy cơ thể. Dung tích phổi không thể bì được với nam đán dày công khổ luyện ca xướng, nhưng trước nay dẫu có bị hôn đến ngạt khí, Ngô Sở Nhất cũng chưa từng kháng cự, phó mặc đòi hỏi, như thể hiến tế bản thân cho mỗi một trận hoan ái. Đến khi Quách Vũ Ngang nghe thấy tiếng thở dồn dập của người dưới thân mới lưu luyến dời trận địa về phía cổ, để lại một nụ mai hồng đại diện cho tâm tư chiếm hữu muốn tuyên cáo thiên hạ.
Việc Sở Nhất xuất hiện với dấu hôn ở một vài vị trí bắt mắt bất kỳ đã trở thành thông lệ đến mức nụ cười gian xảo đầy ẩn ý ban đầu của hai người còn lại trong công ty giờ đã biến thành tiếng cằn nhằn vì tốn công tốn phấn phủ che đi trước khi lên sóng của thầy Cốc. Nghĩ đến bộ dạng ngậm bồ hòn làm ngọt của ông bạn phụ trách tạo hình, Ngô Sở Nhất không kìm được bật cười khúc khích. Đôi mắt hồ ly cong tít, điểm sáng dưới đáy mắt đong đưa ẩn hiện, khiến lòng người nhộn nhạo.
“Anh cười cái gì?” Quách Vũ Ngang cất tiếng hỏi. Ngữ khí lãnh đạm nhưng vẫn nghe ra trong giọng nói thấp thoáng ý vui đùa.
Ngô Sở Nhất vừa cười vừa lắc đầu. Hung khí còn chôn sâu trong cơ thể thình lình thúc mạnh, tiếng cười tức thì hóa thành những tiếng rên rỉ đứt quãng. Cơ thể vừa trải qua cao trào chưa kịp thích ứng, khẽ giật run lên. Đôi chân dẻo dai linh hoạt dễ dàng bị tách rộng hết cỡ, đón lấy thêm một đợt va chạm dồn dập tựa vũ bão. Quách Vũ Ngang áp người lên, từ vòng eo hẹp mơn trớn đến cơ ngực săn chắc, rồi ôm lấy bờ vai rộng, kéo người tình vào trong lòng, cố tình dập mạnh vào điểm mẫn cảm bên trong, chặn mọi đường lui của Ngô Sở Nhất.
Những lúc làm tình thường ngày, Quách Vũ Ngang có thể nói là một tình nhân hết mực dịu dàng chu đáo, luôn chú ý săn sóc tới cảm nhận của Sở Nhất, tuy nhiên cũng có những lúc hai người cùng tận hưởng chút “trừng phạt” nho nhỏ này. Kẻ điên cuồng, người phóng túng, kéo nhau lún sâu vào vũng lầy khoái cảm khổng lồ, mặc cho những tiếng nức nở, tiếng thở dốc cùng âm thanh nhục dục bao trùm khắp mái ấm nhỏ của hai người. Ngô Sở Nhất ôm lấy người trước mắt, tấm lưng vừa trọn một vòng tay, cảm nhận nhịp đập cuồng si tựa như một dải sóng bạc đầu cố chấp xô vào một vị trí cố định, khoái cảm miên man không dứt, đến khi dục vọng hoá thành thực thể trút toàn bộ vào nơi hai người gắn kết. Vòng tay được lấp đầy, cơ thể được lấp đầy, trái tim được lấp đầy. Vào lúc này, Ngô Sở Nhất cảm nhận được rõ ràng hơn bao giờ hết, toàn bộ thân tâm mình thuộc về người đàn ông này, mà quãng đời còn lại của Quách Vũ Ngang cũng chỉ có thể thuộc về bản thân Ngô Sở Nhất.
Hết.