KHO LƯƠNG THỰC TỔNG HỢP - Một đời một kiếp
Một đời một kiếp
[Đây là fanfic về người thật, có chứa tình tiết người lớn. Tui tự viết, tui bịa đặt, tui biến thái, xin lỗi!]
Vì đâu mà mọi chuyện thành ra thế này?
Men say gặm nhấm tế bào não, Ngô Sở Nhất vắt óc gắng sức chắp ghép lại những mảnh ký ức rời rạc. Ban đầu, anh, Vũ Ngang, Dã, Cốc cùng vài người bạn khác tụ tập chơi trò “thật hay thách”.
“Có thầm thích ít nhất một người ở đây. Đoán trúng phạt rượu.” Lúc đặt ra ải này cho Quách Vũ Ngang, Nguyên Dã nở nụ cười gian xảo nhìn về phía Ngô Sở Nhất.
Quách Vũ Ngang chỉ lẳng lặng mím môi cười rồi nốc cạn ly rượu. Mọi người cùng òa lên reo hò. Hiển nhiên, hai người ve vãn mập mờ sớm đã chẳng phải chuyện ngày một ngày hai hay bí mật gì có thể giấu giếm. Lòng Sở Nhất cũng nhộn nhạo theo, chưa nhấp chút rượu nào mà mặt đã đỏ lựng.
Đến lượt Sở Nhất, người trừng phạt lại đưa ra một yêu cầu nhỏ.
“Nghe nói Sở Nhất thường có thi hứng bộc phát, chi bằng đăng một dòng trạng thái để mọi người cùng chiêm ngưỡng nào.”
Bị trêu chọc mù chữ sến súa đã quen, Ngô Sở Nhất thấy yêu cầu này cũng không quá đáng, lại đỡ phải uống, bèn cầm điện thoại lên. Weibo không sử dụng thường xuyên, anh chọn lấy video mới quay gần đây nhất đăng lên douyin.
“Hãy cứ đánh cắp tôi đi, hỡi nhà sưu tầm lãng mạn.”
Khi đăng dòng trạng thái này, Ngô Sở Nhất quả thực có lòng riêng, khát vọng có thể hóa thành một món đồ, có thể phó mặc Quách Vũ Ngang đem đi, từ nay về sau hoàn toàn chỉ thuộc về người đó.
Nhưng anh không thể.
Tuy quen biết cũng đã được một thời gian nhưng với Quách Vũ Ngang, Ngô Sở Nhất vẫn luôn duy trì một thái độ kính ngưỡng đến kỳ dị đối với dân trí thức. Anh không hiểu hí kịch, vốn từ hạn hẹp cũng chẳng nặn ra được lời khen có cánh nào, chỉ một mực nhận định rằng Vũ Ngang xướng hí hay nhất, khoác hí phục lên người đẹp nhất, chẳng những đẹp người lại còn dịu dàng, tốt tính, có tu dưỡng học thức, vậy nên y nhất định xứng với trái tim chân thành, thuần khiết nhất. Mà Ngô Sở Nhất luôn vững tin rằng yêu là trao đi, nhưng đứng trước Quách Vũ Ngang, anh lại cảm thấy mình hai bàn tay trắng, chỉ có một trái tim sứt mẻ không lành lặn.
Sau lục tục chơi thêm vài vòng, mọi người đều biết tửu lượng của Ngô Sở Nhất không tốt, cũng không làm khó anh. Phải nỗi rượu vào hưng phấn, đều dần bớt kiêng dè, đến lượt yêu cầu Sở Nhất và Vũ Ngang uống rượu giao bôi, anh chưa kịp từ chối, người còn lại đã cầm ly rượu lên. Không muốn để Quách Vũ Ngang bẽ bàng trước mặt mọi người, Sở Nhất đành làm theo.
Khi hai người vòng tay qua nhau, khoảng cách thu hẹp lại, hơi thở cận kề, Sở Nhất ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Vũ Ngang lẫn trong hương rượu chát, lòng chợt rối như tơ vò, bèn ngửa đầu nốc cạn ly rượu để che giấu tâm tình.
Nào ngờ uống quá nhanh, men rượu xộc lên óc, chẳng mấy chốc đã say bí tỉ.
Thấy chủ nhà đã gục, mọi người cũng lần lượt giải tán. Trước khi đi còn không quên đẩy Quách Vũ Ngang ở lại, bông đùa: “Nhà sưu tầm ở lại chăm sóc người say rượu đi chứ.”
Cuối cùng chăm sóc thế nào lại “chăm sóc” đến tận trên giường.
Công bằng mà nói, là Ngô Sở Nhất khơi mào, châm ngòi dẫn lửa trước. Là anh uống canh giải rượu xong, nghe người kia giọng đong ý cười, hỏi: “Mùi vị thế nào?”, bèn vươn tay ôm lấy cổ người kia, dâng môi hôn lên cùng “nếm canh”. Là anh mượn men say để mặc cho những xung động trong lòng bành trướng.
Nhưng giờ Sở Nhất hối hận rồi, anh biết rõ lòng mình còn vương bận một bóng hình khác. Khoảnh khắc tên người xưa vụt qua óc, Ngô Sở Nhất muốn nhấn nút dừng lại, muốn thốt ra cái tên ấy. Với tính cách cao ngạo của Quách Vũ Ngang, có lẽ y sẽ cứ thế bỏ về. Có lẽ ngày mai, anh có thể cáo lỗi nói rằng mình uống say rồi nhận nhầm người.
Sở Nhất bức thiết muốn tìm lối thoát trốn chạy khỏi cảm giác tội lỗi bao trùm lên mình. Nhưng khi ngước nhìn người trước mặt, anh lại cảm thấy như thể bị lột trần, bị khóa chặt vào bể tình trong đôi mắt ấy, chẳng còn đường lui. Đôi mắt ấy dường như có ma lực chi phối cả thể xác lẫn tâm hồn anh, khiến lý trí không còn thuộc về mình nữa. Lúc Ngô Sở Nhất mở miệng, cái tên vô thức bật ra lại là: “Vũ Ngang.”
Như khẩu lệnh mở ra chiếc hộp Pandora, như nước lũ tràn đê, như củi khô bén lửa, mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Ngô Sở Nhất những muốn giằng xé thể xác có thể chuyển dời sự giằng xé ngổn ngang trong tim mình, nhưng Quách Vũ Ngang lại quá mức dịu dàng. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của anh, mơn trớn cần cổ anh, tay còn lại thăm dò xuống hạ thân. Chẳng mấy chốc, tiếng nức nở của người bên dưới đã mềm nhũn, vạt hồng bên gò má càng lan rộng.
Lúc xâm nhập chỉ có cảm giác căng trướng chưa kịp thích nghi, không chút đau đớn khó chịu, không chỉ đơn thuần là giao cấu xác thịt hay giải phóng dục vọng. Đó là một quá trình ung dung tản mạn, người nghệ sĩ chìm đắm trong đó, thưởng thức, khám phá cơ thể trần trụi của người trong lòng phơi bày trước mắt, từ tốn nhâm nhi linh hồn run rẩy ẩn chứa bên trong. Người thanh niên trẻ chăm chú quan sát biểu cảm của Ngô Sở Nhất, kiên nhẫn thăm dò, lần theo vị trí mẫn cảm tìm được lúc bôi trơn, lấy đó làm điểm tựa đưa anh tới hết đợt cao trào này đến đợt cao trào khác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngô Sở Nhất hối hận đến mức muốn tẩn chết chính mình. Phát hiện người đã được tẩy rửa sạch sẽ, đệm giường đã được thay mới, từ tai đến cổ Sở Nhất đều đỏ như tôm luộc, càng cảm thấy bản thân chẳng khác nào tội đồ thiên cổ.
Quách Vũ Ngang đang lúi húi trong bếp, nồi cháo tỏa hương khói lửa bình dị, phát ra tiếng lục bục khe khẽ, như gõ nhịp theo tiếng ngân nga phóng khoáng của y.
Ngô Sở Nhất lại chẳng thể nào thoải mái ung dung được như vậy. Ngồi vào bàn ăn, anh lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Tim Vũ Ngang chợt hẫng một nhịp, cõi lòng rớt thẳng xuống đáy vực.
“Hôm qua tôi quá chén, thực lòng xin lỗi.” Ngô Sở Nhất cúi gằm mặt, không dám đối diện với người kia.
Quách Vũ Ngang nhìn bộ dạng như sắp khóc của người trước mặt, lòng quặn thắt.
Nhưng y hiểu, trách nhiệm không phải là thứ nên bắt đầu từ trên giường, cũng càng không muốn bọn họ đến với nhau chỉ vì trách nhiệm. Trong đầu Vũ Ngang đã soạn sẵn một bản kế hoạch tác chiến dài kỳ, chuyện hôm qua chỉ là một biến số nho nhỏ, chẳng những không ảnh hưởng tới tiến độ khởi động, còn giúp y tích lũy thêm được dữ liệu về mức độ hòa hợp trong chuyện chăn gối của hai người.
“Thực ra tối qua đông người không tiện thảo luận, tôi đang có một ý tưởng hợp tác phát triển kinh doanh, muốn nghe chứ?” Quách Vũ Ngang dùng ngữ khí xử lý việc công, điềm nhiên chuyển chủ đề.
Ngô Sở Nhất ngẩng mặt lên, ngơ ngác gật đầu.
Đều là người cuồng công việc, coi trọng sự nghiệp, hai người lập tức bắt tay vào tiến hành triển khai sơ bộ kế hoạch thành lập thương hiệu trà quảng bá văn hóa nghệ thuật truyền thống. Ngô Sở Nhất lôi kéo thêm cả hai người bạn lâu năm là quản lý Trịnh Nguyên Dã và nhà tạo mẫu Cốc Kim Phong nhập cuộc. Suốt nửa năm tiếp theo, bốn người họ quay cuồng trong công tác chuẩn bị thành lập công ty, bận rộn đến đầu tắt mặt tối, chẳng còn hơi sức đâu để nghĩ ngợi vẩn vơ.
Bọn họ cùng ăn ý không nhắc tới, như thể đều đã quên chuyện xảy ra đêm đó. Chỉ có điều, chính những ánh mắt cử chỉ mà họ cảm thấy bình thường, người khác lại có thể qua đó nhìn ra hai người đang mập mờ ám muội.
“Tình cũ xông pha giới giải trí, tình mới lại theo học hí kịch, chín bỏ làm mười đều là dòng mãi nghệ, Sở Nhất quả là có số làm người tình bí mật của nghệ sĩ đấy nhỉ?”
“Ha, tình trong như đã mặt ngoài còn e? Cả năm nay hai người đong đưa ỡm ờ, mắt qua mày lại, tưởng tụi này đui chắc?”
“Nói hai người chưa có gì với nhau có quỷ mới tin, liếc mắt cũng biết lên giường đại chiến được vài trăm hiệp rồi.”
Ngô Sở Nhất dõi mắt về phía bóng người thanh niên trẻ cách đó không xa. Âu phục nhã nhặn, trang sức tinh tế, mái tóc chải chuốt gọn gàng không có lấy một lọn rối ren, càng tôn lên bóng lưng quân tử thẳng tắp như lan như trúc. Người ta là truyền nhân quốc túy, kế thừa nghệ thuật chân chính, là mầm mống nhân tài quốc gia, há có thể để miệng lưỡi người đời suy diễn đàm tiếu bậy bạ!
Tiệc sinh nhật của Quách Vũ Ngang năm ấy tổ chức linh đình, mời rất nhiều người thân và bạn bè đến dự, vừa là chúc mừng, cũng là để thông báo khởi nghiệp, mở rộng quan hệ. Vậy nhưng quan hệ đâu dễ nói móc nối là móc nối được ngay, ngăn cách giữa họ nào chỉ là xuất thân, gia cảnh, học thức. Ngô Sở Nhất cảm nhận được, sở dĩ những người này khách khí với mình có vài phần là nể mặt Quách Vũ Ngang, lại cũng có những kẻ chẳng nề hà gì dùng ánh mắt châm chọc trắng trợn dò la từ đầu đến chân.
Cảm giác ấy vô cùng ngột ngạt bức bối, Sở Nhất bèn tranh thủ lúc mọi người không để ý, lủi sang ban công hội trường thay đổi không khí.
Gió đông bên ngoài lạnh buốt quét qua mặt, cũng chẳng lạnh lẽo bằng ánh mắt của những người trong hội trường. Ngô Sở Nhất thoải mái thở hắt ra, cứ thế thả tâm trí trôi theo tuyết rơi lãng đãng.
“Sao Sở Nhất lại ra đây?”
Quách Vũ Ngang không biết từ đâu thình lình xuất hiện. Ngô Sở Nhất giật mình, vô thức lùi lại một bước. Động tác nhỏ ấy khiến cả hai người cùng sững lại, bầu không khí chợt đặc quánh đầy khó xử.
Ngô Sở Nhất bối rối kiếm cớ thoái thác: “Tôi đã đi phát danh thiếp và trao đổi liên lạc với những đối tác tiềm năng rồi. Bên kho hàng báo có việc cần người tới xử lý gấp, có lẽ tôi phải đi trước đây.”
Quách Vũ Ngang gật đầu.
Nói đoạn, hai người lại vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, chẳng ai chịu nhúc nhích. Ngô Sở Nhất tiến không được, lùi cũng không xong. Đứng quá xa sợ bản thân sẽ biến mất khỏi cuộc sống của y, đứng quá gần lại sợ mình sẽ trở thành vết nhơ của người đó.
Mãi đến khi có người tới ra hiệu, giục Vũ Ngang trở vào chủ trì bữa tiệc, anh mới dằn lòng nhìn người ấy quay lưng bước về phía hội trường yến tiệc đèn đuốc xa hoa, còn bản thân đối mặt với ngàn ngọn đèn đường Bắc Kinh cuối đông. Đèn đuốc thủ đô bất kể lúc nào cũng rực rỡ đến thế, lại chỉ rọi ra được một con đường tuyết trắng mênh mang hoang hoải vô cùng tận, chẳng hay nơi đâu mới là nhà.
Nhìn tin nhắn chúc mừng Giáng sinh bị bỏ ngỏ vẫn chẳng có hồi âm trong khung trò chuyện với Trần Mục Trì, Ngô Sở Nhất như kẻ sắp chết chìm giữa biển tuyết cô độc, thoi thóp vùng vẫy túm lấy cọng rơm cứu mạng, nhấn chuyển khoản 1314.
1314. Một đời một kiếp. Trong từng lần con số ấy hiển thị trên màn hình điện thoại lạnh lẽo, bên cạnh lại không có một chút hơi ấm, Ngô Sở Nhất dường như đã tê liệt giữa gió tuyết, chẳng còn rõ ý nghĩa một đời một kiếp là gì nữa.
Chưa đến mười lăm phút sau, Trần Mục Trì nhận tiền chuyển khoản.
Cảm ơn Sở Nhất.
Tôi còn có thể đợi được cậu không?
Tôi còn có thể đợi được Trần Hải Lượng quay về không? Còn có thể đợi được cậu nói yêu tôi không?
Nửa ngày sau Trần Hải Lượng vẫn chưa trả lời, Sở Nhất cũng chẳng hề bồn chồn nôn nóng. Anh đã quá quen với việc cậu ta giả vờ bận rộn mỗi lần gặp phải vấn đề không muốn đối mặt. Vậy nhưng đến tận hôm nay, thói quen này lại bỗng trở nên bi ai khôn xiết.
Qua ngày hôm sau, tin nhắn trả lời của Trần Hải Lượng gửi đến: Anh nói gì vậy? Chúng ta mãi mãi là người nhà.
Không một lời giải thích. Không một câu chúc mừng.
Ngô Sở Nhất thoát khỏi giao diện trò chuyện. Trong danh sách tin nhắn, bên trên là lời nhắn chưa đọc của Quách Vũ Ngang.
Nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe. Giáng sinh vui vẻ nhé!
Ngô Sở Nhất nhìn đôi câu đối thoại bình dị ấy, lệ chợt hoen mi.
Quảng trường đếm ngược đón năm mới vào ngày này ồn ào nhộn nhịp, chen chúc đông nghẹt. Bốn người cùng công ty hẹn gặp ở trung tâm thương mại, cùng nhau đón khoảnh khắc bước sang năm mới. Ba người đã tụ họp, chỉ có Ngô Sở Nhất vẫn ngơ ngác không biết lạc đường ở đâu.
Sợ mỗi người lạc một nẻo, bọn họ đành phải cùng nhau đi tìm.
Ngô Sở Nhất kẹt giữa đám đông chen chúc kín đặc. Rõ ràng người cao vai rộng vô cùng bắt mắt, lúc họ tìm thấy, anh lại đang ôm tay đứng tại chỗ, né đông tránh tây, bị người qua kẻ lại va đụng ngả nghiêng. Bọn họ khua tay ra sức vẫy gọi, phải nỗi bị tiếng nhạc át mất, cả người lẫn tiếng đều chìm nghỉm bên rìa đám đông.
Cốc Kim Phong gào banh họng, vẫn thấy Ngô Sở Nhất đứng đó mờ mịt dáo dác nhìn quanh, thở hắt ra: “Nếu anh không tới kéo anh ấy đi, anh ấy sẽ mãi đứng đó đợi. Nhưng cụ thể phải đợi cái gì, bản thân anh ấy cũng không rõ.”
Quách Vũ Ngang nghe ra lời ngoài ý của cậu ta, đáp: “Giống Quả Thông, nếu không được nhặt về, nó sẽ ở đó tiếp tục uống nước cống.”
Thầy Cốc phì cười: “Phải. Chính là như vậy.”
Quách Vũ Ngang nhìn người phía trước, lại nhớ tới nhóc mèo hoang nhếch nhác lúc mình mới nhặt về, giờ đã trở thành một nhóc mèo ú với bộ lông mềm mại bóng mượt, chỉ có thần thái thì vẫn ngáo ngơ như ngày nào.
Quả thực rất giống.
Trực giác mách bảo Quách Vũ Ngang, một bước này, y nhất định phải đi trước. Vậy nên, Quách Vũ Ngang chen qua dòng người đông đúc vội vã, nắm lấy cánh tay Ngô Sở Nhất, kéo người ấy về bên mình.
Trước sinh nhật Sở Nhất một ngày, Vũ Ngang bàn bạc với Nguyên Dã và Cốc Kim Phong, cùng mang đồ trang trí tiệc tới nhà anh. Trong lúc chuẩn bị, Nguyên Dã giục Sở Nhất đi đặt bánh và mua bù vài món đồ còn thiếu. Ngô Sở Nhất làm theo chẳng mảy may nghi ngờ, lúc ra ngoài lại lục tục nhận được vài cuộc điện thoại có công việc cần xử lý gấp, loanh quanh đến tận chiều tối mới trở về. Chị Dã và thầy Cốc đã bốc hơi. Trong nhà chỉ còn Quách Vũ Ngang cầm một bó hồng đứng giữa phòng khách, dưới sàn là một hàng nến xếp thành hình trái tim trải đầy cánh hoa hồng.
Phòng khách được trang hoàng bằng bóng bay xếp thành hình trái tim lớn, chính giữa gắn một chữ love, bên cạnh là bóng bay 1,3,1,4. Hiển nhiên không phải là cách bài trí tiệc sinh nhật. Trình diện trước mắt Ngô Sở Nhất lúc này là phương thức tỏ tình bộc trực thẳng thắn với những yếu tố lãng mạn cũ kỹ chẳng thể coi là nghệ thuật hay sáng tạo, lại là nghi thức đường hoàng, trang trọng mà trước kia anh chưa từng nhận được.
Một mối tình mờ mịt bắt đầu bằng những đụng chạm suồng sã trong khoang xe taxi tăm tối, kết thúc bằng tro tàn nguội lạnh lặng lẽ bay biến trong gió đông hờ hững, trong mòn mỏi đợi chờ vô vọng.
Vậy một mối tình mở đầu minh bạch rõ ràng liệu sẽ có kết cục khác chứ? Liệu sẽ đi đâu về đâu? Ngô Sở Nhất không biết, nhưng lúc này đây, anh khao khát trái tim chân thành, cháy bỏng yêu thương đang bày ra trước mắt mình hơn bao giờ hết.
Vì vậy, khi Quách Vũ Ngang quỳ một chân xuống, lấy ra hộp nhẫn Cartier, biến lời tỏ tình thành một màn cầu hôn, nói với Ngô Sở Nhất: “Con người em đã nhận định thì ắt một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp không thay đổi. Anh không cần phải trả lời em ngay lập tức, nhưng nhất định phải nghĩ cho kỹ, một khi đồng ý rồi sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa đâu.”
Ngô Sở Nhất gật đầu không chút do dự. Hơn hai mươi năm đầu đời lênh đênh mờ mịt, hãy cứ thả trôi về miền dĩ vãng, kể từ đây bước sang trang mới, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Một manh áo tơi trải mưa gió, mặc sự đời, có hề chi?
Tháng ba năm 2022, công ty đăng ký lấy tên ghép lại từ một chữ trong tên của mỗi người, cổ phần chia nửa, chẳng khác nào tài sản chung của bạn đời hợp pháp, trở thành mối gắn kết chặt chẽ nhất giữa hai người, ước định cả đời đồng cam cộng khổ.
Trong kế hoạch phát triển mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm của công ty, Ngô Sở Nhất nhìn thấy bóng dáng mình trong hoạch định về tương lai của Quách Vũ Ngang, cũng nhìn thấy bóng dáng đối phương trong quãng đời còn lại của bản thân. Bấy giờ, có lẽ anh đã hiểu ra, thế nào là một đời một kiếp.
Hết.