THANH SẮC - Chương 12
Chương 12
Chuyển ngữ: Thanh
Biên tập: Trần
Chung Tú không có ý kiến gì đối với việc Lâm Chí Hành phân công trợ lý cho Tần Tranh. Anh dùng thể xác đổi lợi ích, nhận lấy cũng rất đỗi thản nhiên.
Cô trợ lý tên Trần Lai, vừa tốt nghiệp đại học, chẳng lớn hơn Tần Tranh là bao. Cô có khuôn mặt bầu bĩnh lấm tấm tàn nhang, không quá ưa nhìn. Khi chọn trợ lý cho nghệ sĩ, đặc biệt là người khác giới, các công ty thường chọn người không có ngoại hình khá nổi bật. Sợ tai tiếng, cũng sợ hai người sớm chiều ở chung lâu ngày sinh tình.
Tiểu Lai còn nhỏ nhưng rất biết điều, tán gẫu với Chung Tú rất lâu mà không tọc mạch hỏi han gì về Tần Tranh. Không hổ danh là người Lâm Chí Hành phái tới, có chừng mực. Chung Tú thầm nghĩ.
Đến gần mười rưỡi mới quay xong, Tiểu Lai đưa Tần Tranh về khách sạn, Chung Tú tự gọi xe về nhà.
Dù đã cực nhọc suốt một khoảng thời gian, nhưng khi nằm xuống giường anh vẫn khó vào giấc. Đang trằn trọc trở mình, chuông điện thoại bỗng vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi từ số lạ. Là một quản lý, những tình huống thế này không xa lạ gì với anh.
“Alo, xin chào, tôi là quản lý của Tần Tranh.”
Sau khi bắt máy, Chung Tú tự giới thiệu một cách máy móc. Người ở đầu dây bên kia bỗng bật cười.
“Tôi biết.” Giọng trầm thấp dày dặn, là của Lâm Chí Hành.
Chung Tú im lặng một lúc, ngập ngừng xác nhận: “Ngài Lâm?”
“Là tôi.” Lâm Chí Hành nói: “Tôi đang ở Nguyệt Độ, ở đây đang có một nhóm nhà đầu tư tụ tập, cậu có muốn đến thay Tần Tranh không?”
Không biết vô tình hay cố ý mà ba chữ “thay Tần Tranh” có vẻ được nhấn mạnh hơn.
Cảm giác rất khó tả, Chung Tú không hiểu ý Lâm Chí Hành lắm. Nhưng vì có nhà đầu tư, anh nghĩ đi gặp chút cũng không thiệt thòi gì.
Chung Tú đồng ý, thay quần áo tới Nguyệt Độ. Vừa xuống lầu đã thấy xe của Lâm Chí Hành đỗ ở ven đường, như thể chắc chắn anh sẽ đến.
Tài xế mở cửa, lễ phép mời anh lên xe. Chắc cũng đi đón người giúp Lâm Chí Hành nhiều rồi nên mới bình thản như không vậy.
Chung Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng suốt dọc đường.
Lúc anh đến, cuộc vui trong phòng đã bắt đầu. Rất nhiều ngôi sao trẻ quen thuộc ngả người vào nhà đầu tư uống rượu, mua vui cho họ, bất kể nam nữ đều xinh đẹp rực rỡ.
Chung Tú nhìn khắp phòng mới thấy Lâm Chí Hành, gã không chơi bời như những kẻ khác mà ngồi ở một góc, bên cạnh là Tưởng Thao Tuyết.
Tưởng Thao Tuyết là nam diễn viên trẻ nổi đình nổi đám từ hơn mười năm trước, mỗi bộ phim tham gia đóng đều nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm. Lúc đang phất lên thì đi theo Lâm Chí Hành, sau này không biết vì sao lại xa cách rồi nhanh chóng kết hôn với một người phụ nữ ngoài giới.
Nhưng nhìn bầu không khí giữa hai người, Chung Tú cảm thấy có lẽ họ còn ngó đứt tơ vương.
Trong lúc anh do dự có nên tới gần hay không, Lâm Chí Hành đã trông thấy anh.
“Qua đây.” Đối phương mấp máy môi, dường như đang nói câu ấy. Nhưng xung quanh quá ồn ào, Chung Tú không nghe rõ.
Anh chần chừ một lúc, rồi đi tới, treo nụ cười trên môi, lễ phép chào Tưởng Thao Tuyết, sau đó đưa danh thiếp cho anh ta.
“Chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ.” Lâm Chí Hành cười khẩy bình phẩm, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống.
Chung Tú rũ mắt, nghe lời ngồi xuống.
Tưởng Thao Tuyết nghiêng người, cười với Chung Tú: “Xin lỗi, hôm nay tôi không mang danh thiếp đến đây.”
Rõ ràng là kiếm cớ.
Chung Tú vội xua tay, nói: “Không sao đâu, ngài Tưởng, ngài nhớ tôi là được.”
Tưởng Thao Tuyết có cổ phần của Tinh Hà, tuy không phải người hô mưa gọi gió trong giới giải trí, nhưng có thể giành được bát cơm trong thị trường tư bản cũng đủ thể hiện trí thông minh và bản lĩnh của anh ta. Dù cho không làm quen được với loại người này, Chung Tú cũng không muốn đối nghịch họ.
Hết chương.