THANH SẮC - Chương 13
Chương 13
Chuyển ngữ: Thanh
Biên tập: Trần
Lâm Chí Hành là người đứng đầu ngành, không thiếu kẻ xu nịnh. Mấy nhà đầu tư cũng nể mặt gã, thỉnh thoảng ôm vài minh tinh có chút tiếng tăm tới chào hỏi mời rượu. Giữa yến tiệc linh đình, không khí hòa hợp êm đềm.
Chung Tú muốn bắt chuyện với nhà đầu tư, nhưng không biết nhập cuộc thế nào cho phải phép, hai tay bưng ly rượu, bối rối muốn mở lời lại thôi.
Ở đây ai cũng từng trải, thấy anh ngồi cạnh Lâm Chí Hành, nom có vẻ ngập ngừng căng thẳng, tưởng là đồ chơi mới của gã, bèn có ý chuốc rượu.
Chung Tú không biết khước từ, thành thật uống hết chỗ rượu đưa tới.
“Cậu bạn sếp Lâm đưa tới thú vị đấy, cũng là nghệ sĩ của Tinh Hà sao?”
Người hỏi là Trần Thế Chiêu của tập đoàn Hướng Hải – nhà đầu tư chính cho bộ phim mới của Lục Tốn.
Chung Tú thấy có cơ hội, tự giới thiệu: “Chào ngài Trần, tôi là quản lý của Tần Tranh, Chung Tú.”
Trần Thế Chiêu nở nụ cười, nói với Lâm Chí Hành: “Tinh Hà được nhỉ, đến cả quản lý cũng chọn người đẹp.”
“Ngài Trần quá khen.” Lâm Chí Hành giơ ly rượu trong tay lên ra hiệu, trả lời lấp lửng.
“Nom lạ mặt quá, trước đây chưa từng gặp cậu, lần đầu đến Nguyệt Độ à?” Trần Thế Chiêu ngồi cạnh Chung Tú, bàn tay tự nhiên đặt lên đầu gối anh.
Hàm ý rất rõ ràng, Chung Tú không thể nào không nhận ra.
Anh thoáng giật mình, rồi lập tức nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng đáp: “Thực ra trước kia từng đến rồi, nhưng khi đó Hướng Hải còn chưa phát triển mảng giải trí, cho nên chưa được gặp ngài Trần.”
Câu trả lời rất khéo, vừa chứng tỏ bản thân không non trẻ gì, vừa để lại ấn tượng dịu ngoan trong mắt Trần Thế Chiêu.
Anh mới dứt lời, Lâm Chí Hành bèn nổi hứng, hỏi dò: “Tới đây lúc nào?”
Môi Chung Tú vô thức run lên, nhưng vẫn giữ được nụ cười.
“Mười năm trước thì phải, lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa.”
Nói là không nhớ rõ, thật ra mỗi chi tiết anh đều nhớ như in – được Lâm Chí Hành ôm vào lòng thế nào, gã luồn tay vào áo sơ mi sờ soạng ra sao, vào khách sạn, lên giường thế nào, bị dày vò đến khóc lạc cả giọng ra sao…
Mỗi chi tiết đều rõ ràng.
“Mười năm trước?” Trần Thế Chiêu thấy anh biết điều, dứt khoát kéo tay anh, đùa bỡn bấm ngón tay nhẩm tính: “Mười năm trước Tú Tú mấy tuổi?”
“Mười bảy.” Chung Tú nói.
“Nhỏ thế cơ à.” Giọng điệu Trần Thế Chiêu cợt nhả, được nước lấn tới choàng vai anh, giống như đối xử với những cô cậu minh tinh khác.
“Vậy là sếp Trần không hiểu rồi, non có cái tốt của non, nhưng bàn đến làm sao khiến người ta hài lòng thì có tuổi chút vẫn hơn.”
Tưởng Thao Tuyết mập mời vươn qua người Lâm Chí Hành, mỉm cười với Trần Thế Chiêu.
Anh ta rất ưa nhìn, dù đã qua ba mươi lăm vẫn đẹp hút hồn. Đẹp thì đẹp, khí khái không hề có cảm giác ẻo lả, mà lại có nét khôi ngô khiến người khác phải ngoái nhìn.
“Thao Tuyết đang ám chỉ sếp Lâm đấy ư?”
Trần Thế Chiêu bông đùa.
Tưởng Thao Tuyết cười: “Tôi nào cần ám chỉ, nói rõ đã không biết bao bận rồi.”
Lâm Chí Hành nghe những lời này, chỉ lắc ly rượu nhã nhặn mỉm cười, như thể chuyện không liên quan đến mình.
Chung Tú cảm giác có ẩn ý gì đó trong lời nói của Tưởng Thao Tuyết, nhưng anh không rõ đối phương có mục đích gì. Có điều xem ra Lâm Chí Hành và Trần Thế Chiêu đều hiểu, chỉ có mình chẳng hay biết.
Quả nhiên người thông minh dễ nói chuyện với nhau hơn hẳn. Người nói vòng vèo quanh co đến mấy thì người nghe vẫn bắt được trọng tâm.
Lâm Chí Hành lại nhấp thêm ngụm rượu, ánh mắt dò xét trên người Chung Tú. Ánh mắt ngả ngớn trắng trợn mà chẳng hề bỉ ổi. Kết hợp với khuôn mặt ấy, đượm vị lả lơi.
Chung Tú thoáng sững sờ, luống cuống cúi đầu, ngây người nhìn chằm chằm bàn tay Trần Thế Chiêu đang đặt trên đùi mình.
Hết chương.