THANH SẮC - Chương 14
Chương 14
Chuyển ngữ: Thanh
Biên tập: Trần
Chung Tú chẳng phải cậu bạn nhỏ chung tình.
Trần Thế Chiêu là hạng người gì, sóng ngầm cuộn trào giữa hai người làm sao qua được mắt gã.
Tuy nhiên, gã không nói, chỉ mỉm cười uống rượu, làm như không phát hiện ra, ngả ngớn ôm Chung Tú. Chung Tú không tỏ ra phản cảm, thậm chí còn tích cực hùa theo, rót đầy rượu cho Trần Thế Chiêu.
Uống một lúc, Chung Tú thấy đau bụng, bèn lấy cớ đi vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Đứng trước gương, anh vẫn còn váng vất, hít sâu vài cái mới dần tỉnh táo hơn chút.
Người trong gương rất trắng, chỉ có hai gò má đỏ ửng do uống quá nhiều rượu.
Không giống bản thân cho lắm.
Chung Tú nghĩ.
Đứng một lúc, anh lại quay về gian riêng, ngồi xuống vị trí ban đầu.
Trần Thế Chiêu thật sự có hứng thú với anh, đuổi hai minh tinh đến bắt chuyện đi, tập trung nói chuyện với anh. Chung Tú đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao cũng phải lên giường, đối tượng là Lâm Chí Hành hay Trần Thế Chiêu thì cũng chả khác nhau là bao.
Cho nên khi Trần Thế Chiêu thì thầm hỏi anh đến khách sạn nói chuyện tiếp được không, Chung Tú lí nhí đồng ý.
“Ngài Lâm, đêm xuân ngắn ngủi, tôi đưa Tiểu Chung đi trước.”
Trần Thế Chiêu đứng trước Chung Tú, trắng trợn cáo lui.
Chung Tú vội liếc nhìn Lâm Chí Hành.
Lâm Chí Hành chỉ cười thoải mái, nói: “Phiền sếp Trần chiếu cố nhiều hơn.”
Câu trả lời đúng như dự đoán.
Nhưng Chung Tú vẫn thoáng thất vọng, chẳng hay bản thân đang mong chờ điều gì.
Anh cùng Trần Thế Chiêu vào khách sạn. Quy trình cũng không khác gì, đều chỉ là cởi quần áo, tắm rửa, lên giường…
Chẳng qua Trần Thế Chiêu thận trọng hơn Lâm Chí Hành, hai lần đều dùng bao cao su. Ông ta rất dịu dàng, không có sở thích kỳ lạ gì, sẽ không đột ngột bóp cổ anh, cũng không để lại dấu vết trên người anh. Sau khi xong việc, Chung Tú còn có thể tự đi tắm rửa.
Lúc bước ra từ phòng tắm, Trần Thế Chiêu còn chưa rời đi, vẫn nhàn nhã ngồi trên sô pha, vẫy tay với Chung Tú, ý gọi anh qua.
Chung Tú mặc áo choàng tắm ngồi xuống cạnh Trần Thế Chiêu, chẳng nói chẳng rằng.
Trần Thế Chiêu rót cho anh một ly rượu, chất lỏng đỏ thẫm sóng sánh trong ly thủy tinh.
“Muốn gì?”
Trần Thế Chiêu vuốt mái tóc hơi ẩm của anh, một vụ giao dịch rõ ràng.
Chung Tú thích cách nói chuyện tiền trao cháo múc thế này, không giống Lâm Chí Hành, hoàn toàn không lường trước được.
“Tôi muốn để Tần Tranh thử vai bộ phim của Lục Tốn, nghe nói đạo diễn Lục tuyển chọn rất khắt khe, chẳng hay ngài Trần có thể nói giúp vài câu không?”
“Được tôi đề cử thì đương nhiên không vấn đề gì.”
Trần Thế Chiêu hứa hẹn.
Qua vài ngày, quả thực nhận được thông báo thử vai từ đoàn phim.
Trước kia Tần Tranh chưa từng đóng phim, Chung Tú còn tìm hẳn thầy dạy diễn xuất cho hắn, tranh thủ thời gian rảnh giữa các buổi ghi hình để rèn giũa tôi luyện.
Được cái Tần Tranh phát âm vốn đã tròn vành rõ chữ, mảng lời thoại không cần nắn chỉnh quá nhiều.
Chẳng mấy đã đến ngày thử vai, Chung Tú theo Tần Tranh đến chỗ đoàn phim, vốn tưởng rằng chỉ có đạo diễn casting, không ngờ cả Lục Tốn cũng có mặt.
Chung Tú thầm lo lắng, trong giới này Lục Tốn nổi tiếng kén chọn, lại còn ngọt nhạt không ưa. Dù có được Trần Thế Chiêu giới thiệu, nhưng nếu ông ta không ưng Tần Tranh thì thế nào cũng không nhận.
Nhà sản xuất phim là công ty điện ảnh Tầm Nhìn Mới, cổ đông lớn nhất họ Phong, là nghệ sĩ mà Chung Tú từng dẫn dắt.
Hết chương.