THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM - Quy khứ
Ân oán không còn, bi hoan tiền kiếp cũng đã tận. Trút xuống một hơi thở dài đến nao lòng, hàng mi của Hiểu Tinh Trần run rẩy khẽ chớp động, thoảng như một phiến lá rẻ quạt bị gió thu khẽ cuốn lên, lộ ra bên dưới một đôi mắt trong sáng tuyệt trần, phảng phất nhìn thấu hết mọi sự nhân gian. Ánh mắt của y vẹn nguyên một vẻ rất đỗi dịu dàng, điểm lên dung mạo thanh tú thêm vài phần tư sắc. Nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, Tiết Dương liền nhận ra, đôi mắt ấy không thuộc về vị bạch y đạo trưởng cao ngạo đã từng đứng thẳng trước Kim Lân đài tố giác hắn. Hoặc nói, kia vẫn là đôi mắt của Hiểu Tinh Trần, chỉ là thế chỗ thần sắc đã từng anh khí lẫm liệt, không nhiễm bụi trần thưở ban đầu là vô hạn ưu thương cùng tĩnh mịch. Như thể những năm tháng Hiểu Tinh Trần bước vào cõi trần, đeo lên một dải bạch lăng, cùng hắn trải hết hỉ nộ ái ố một kiếp người, đôi mắt này vẫn luôn ở đó, lưu giữ tất thảy.Bên ngoài mái hiên mưa rơi rả rích, thi thoảng lại nhỏ giọt vào trong phòng vị hơi nước mong manh, ôm trọn lấy không khí sắc tình của thân ảnh đôi người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường nhỏ. Sự tình phát triển đến lúc này, cũng không biết là ai đã bắt đầu trước, nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu rõ đã không cách nào vãn hồi được. Điềm nhiên như cách thế nhân vẫn ôm chặt lấy thứ đã từng vuột mất, tựa như một thứ ngòi nổ đã định sẵn phải kích phát, lại cũng tựa như năm xưa tương kiến đã định sẵn phải ly biệt.
Còn nhớ trong giấc mộng nào, Hiểu Tinh Trần một mình đơn độc lạc lõng giữa bóng tối vô bờ, khát cầu viển vông phác họa được hình dáng thiếu niên ấy. Hiện giờ, bóng hình y từng tư niệm kia tuy ở ngay trước mắt, lại không ngừng nhắc nhở y về thứ trái đắng mà mối nghiệt duyên này đã gieo nên, rằng kẻ trong lòng y chính là Tiết Dương chứ chẳng hề tồn tại một Thành Mỹ nào khác. Cũng giống năm đó Hiểu Tinh Trần cầm Sương Hoa chĩa về phía hắn, nỗ lực phủ nhận kẻ bầu bạn sớm tối bên cạnh vẫn luôn là hung thủ án Lịch Dương Thường Thị đều hóa thành hư không. Dẫu chẳng chạm tới lại được thanh âm gọi tên Tinh Trần khiến tâm can y thổn thức, thì còn có thể cố lừa mình dối người nữa hay sao, khi những xúc cảm trên da thịt đều thân thuộc tới vậy, tới độ mỗi một tấc da thịt trên người đều ghi nhớ hắn. Trước cả khi lý trí kịp khống chế can ngăn thì y đã mặc nhiên vô thức mà thuận theo, phối hợp với những đụng chạm từ hắn, tựa như thói quen, tựa như tâm niệm khắc ghi, lại tựa như giao phó bản thân vào tay hắn đã trở thành ý niệm vô phương cứu chữa.
Trầm mê của hắn, ái tình của hắn, tất thảy đều tựa như một thứ mầm độc, kéo Hiểu Tinh Trần qua thất tình lục dục, khói lửa nhân gian, rồi lại chợt phát giác bản thân đã ngày càng vượt xa khỏi những giáo lý vốn từng nằm lòng để bao dung hắn. Đương lúc còn bị vây hãm trong bóng tối, ngỡ rằng là cuồng dã cùng nhiệt hỏa của niên thiếu giờ đều bị đặt vào giữa ánh sáng, phơi bày trước mặt. Vào lúc này, y mới phát hiện chiếm hữu vồn vã như bão táp của Tiết Dương càng giống như một ác linh, tràn đầy căm phẫn, oán hận cùng tàn nhẫn. Một tia le lói nhắc nhở y không thể sai càng thêm sai yếu ớt đến vô cùng, bị nụ hôn thô bạo của Tiết Dương vội vàng cuốn dạt đi mất.
Tiết Dương rũ mắt nhìn xuống Hiểu Tinh Trần nằm trong lòng hắn, ngoan ngoãn đến kỳ lạ, đạo bào thuần khiết vì hắn mở rộng, tóc đen tựa mực mài, đáy mắt trong suốt, ẩn tàng một nỗi bi thương khó tựa thành lời, phảng phất xuyên qua cả tâm hồn hắn. Chưa kịp níu lấy mấy ngụm không khí trĩu nặng hơi nước, Hiểu Tinh Trần đã lại bị kéo vào một đợt tiến công khác, môi lưỡi quấn quýt, dồn dập, khéo léo che giấu đi nửa vòng tay đang siết chặt y thoáng chốc khẽ run rẩy.
Đáng lẽ Tiết Dương đã có thể cùng y nhẹ nỉ non tâm tình, ở bên tai y khẽ tiếng vỗ về, Tinh Trần, là ta, ta là Thành Mỹ.
Nhưng hắn đã không làm vậy.
Không cần thiết.
Thế giới hiện tại của Hiểu Tinh Trần là một khoảng câm lặng chết chóc. Y vĩnh viễn sẽ không còn nghe được bất cứ thanh âm nào từ thế giới này nữa. Có đôi lần, hắn đã từng tự hỏi, đây phải chăng đây chính là cái giá y phải trả để đổi về ánh sáng.
Một khắc đó ập đến, Hiểu Tinh Trần vì đau đớn mà cơ thể vô thức co rúm lại, không kìm chế được run rẩy. Đôi mày nhíu chặt ẩn nhẫn, thống khổ tựa như chỉ sau một chốc sẽ vỡ oà. Tràng cảnh ấy thu vào dưới đáy mắt Tiết Dương đan xen vào giữa tràng cảnh trong quá khứ, trái tim hắn đột nhiên quặn thắt lại. Hắn nhớ tới Tinh Trần khi đó thu mình thành một thứ nhỏ bé trên mặt đất, bạch y nhiễm đầy cát bụi cùng máu, tuyệt vọng nỉ non: “Tha cho ta đi…”
Nếu khi đó Tiết Dương chọn quên đi, hắn có thể lại tiếp tục làm lưu manh của hắn. Có thể cũng sẽ có lúc hắn nhớ đến, cũng sẽ cảm khái, thậm chí đau lòng, nhưng tựu chung vẫn là một lựa chọn tốt đẹp vẹn toàn cho tất cả. Tiết Dương không phải quên không được, chỉ là hắn không nỡ quên đi. Tình này chưa tới độ oanh oanh liệt liệt, còn chưa kịp thẩm ngấm vào lục phủ phế tạng, thế nhưng hắn lại nguyện vì y rạch nát da thịt, đem nó khắc sâu vào tủy cốt. Tâm niệm một sinh mệnh đã không còn tồn tại trên đời, khắc ghi một bóng hình đã bị thế nhân lãng quên, lâu dần trong lòng Tiết Dương phảng phất hình thành một loại tâm ma. Thứ gọi tâm ma này không ngừng cắn nuốt tất thảy lý lẽ, mục đích khác để duy trì độc một mình nó, vì nó mà ám ảnh, vì nó mà dày vò và dằn vặt chính mình, đem theo hồn phách của y, du đãng nơi thành hoang tựa như một cái bóng chết lặng.
Hiểu Tinh Trần cảm thấy hơi thở đứt quãng nặng nhọc của hắn áp sát ngay bên tai, tựa như khắc sâu trong đó là những vết sẹo chằng chịt cất chứa cùng cực bi thương cùng khổ đau, vỡ ra thành từng giọt nước mắt câm lặng lăn xuống rồi biến mất giữa làn tóc của y. Tiết Dương hôn lên vành tai, khoé mắt rồi đến giữa mi tâm của Hiểu Tinh Trần, kéo y vào giữa những con sóng đưa đẩy khắc khoải triền miên của hắn.
Hiểu Tinh Trần cong người, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt trong một thoáng vô thức đưa xuống liền nhìn thấy nơi hai người chặt chẽ kết hợp một chỗ, hạ thân của Tiết Dương đang không ngừng sát phạt bên trong cơ thể y. Mặc cho trước kia đã bao lần sa lỡ, thế nhưng nếu buộc y phải thật sự tận mắt đối mặt thì vẫn là lần đầu tiên. Một nỗi hổ thẹn và sợ hãi chỉ trong chớp nhoáng đã nhấn chìm tâm can Hiểu Tinh Trần, thôi thúc y kháng cự, từ bỏ. Hiểu Tinh Trần kéo vòng tay mình qua lưng Tiết Dương, đem mặt lẫn tầm nhìn đều vùi vào trong hõm vai hắn, mím chặt môi cố gắng tiếp nhận từng cú thúc không tự chủ mà trở nên có chút hung hãn của Tiết Dương.
Tình triều dây dưa trong im lặng. Trong không khí chỉ luẩn quẩn mãi âm thanh va chạm xác thịt, tiếng thở dốc gợi tình cùng những tiếng rên không cách nào đè nén lại chợt ngân lên vụn vỡ. Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần vào trong vòng tay của mình, ôm y thật chặt, nỗ lực đến tuyệt vọng kéo y thoát khỏi thế giới im lặng đáng sợ đã chiếm lấy cuộc sống của y.
Tám năm, đến tột cùng là có bao nhiêu lời muốn nói? Y năm ấy đã từng nói chỉ cần hắn mở miệng bản thân liền bật cười đó, đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể lần nữa nghe thấy những câu chuyện hắn kể cùng tiếng cười của chính mình?
Trong một thoáng, hắn đã nghĩ, đây có lẽ chính là con đường Hiểu Tinh Trần tự mình lựa chọn. Chọn đoạn tuyệt với thanh âm của cả thế gian, chỉ để không lại bị hắn lừa gạt, cũng là chọn không vì hắn mà cười thêm nữa?
“Đạo trưởng, ngươi hiện giờ, có phải nếu cầm kiếm đâm ta sẽ không chệch nữa rồi không?”
Hiểu Tinh Trần không nghe thấy lời ấy, vì thế Tiết Dương vĩnh viễn không có được câu trả lời. Hiểu Tinh Trần có ảo giác từng tế bào trên cơ thể y đều đang căng lên để cảm nhận hắn, thấy phiến môi hắn khẽ chạm lên vành tai y dây dưa. Hành động quen thuộc đến như vậy, đã từng lặp lại vô số lần giữa đôi ba năm ấm lạnh, thanh âm đã từng len lỏi vào an ủi linh hồn mù lòa của y, giờ chỉ còn dư lại một luồng hơi thở ấm nóng vấn vít chưa rời.
Hắn có phải đang kể chuyện cười dỗ dành xoa dịu y? Hay phải chăng đang ngâm nga một câu ca vô nghĩa? Hay phải chăng, là đang gọi tên y?
Tuyệt vọng đau đớn thôi thúc y đáp trả lại hắn, nhưng đến bản thân y cũng không nghe được thanh âm của mình. Sau khi tỉnh dậy đồng thời mất đi thính lực, Hiểu Tinh Trần gần như đều không nói gì, tưởng như ngay cả đến việc bản thân có khả năng nói chuyện y cũng đã quên mất. Vọng đến bên tai Tiết Dương là thanh tuyến lâu ngày mới hoạt động trở lại, mang theo âm giọng khản đặc, Hiểu Tinh Trần nức nở gọi hắn: “Tiết Dương…”
Lý trí Tiết Dương vụt qua một thoáng trống rỗng. Người trước mặt đã từng gọi tên hắn, bằng giọng căm hận, bằng giọng thê thiết đau đớn. Kiếp này hắn nào còn vọng tưởng có thể sống đến khi nghe được y dùng thanh âm ngọt ngào âu yếm như khi trước vẫn gọi Thành Mỹ năm đó, nhẹ giọng gọi tên hắn. Tiết Dương hôn lên giọt nước mắt vương bên mắt trái của Hiểu Tinh Trần, rất mặn, nhưng lấp lánh đẹp đẽ, chí ít cũng không cần lại dùng sinh mệnh đổi lấy thứ huyết lệ bi thương kia nữa.
Hiểu Tinh Trần không nghe được tiếng gằn thô bạo của Tiết Dương xen lẫn tiếng kêu thảng thốt của chính mình, chỉ có cảm giác nhiệt lưu tựa một đợt sóng dữ mãnh liệt lao tới nuốt chửng y. Trong một khoảnh khắc bần thần, y vội vươn tay tới bám lấy vai Tiết Dương như níu lấy cọng rơm cứu mạng. Bên vai trái của hắn là một khoảng không trống rỗng, cánh tay trái đã chẳng còn ở đó nữa.
Rất nhiều thứ đã không cách nào vãn hồi lại được. Bàn tay thiếu mất một ngón, dải băng mắt trầm luân vào bóng tối mù quáng, viên kẹo mục ruỗng vỡ nát, cùng cảm tình đã lầm lỡ trao nhau giữa một thoáng kinh hồng. Tất thảy đã trôi xa phảng phất như cố sự từ kiếp trước. Tiết Dương đem bàn tay còn lành lặn của mình nắm lấy tay Hiểu Tinh Trần, đan vào giữa những kẽ tay y.
Giữa cả vạn người, may mắn nhường nào mới được tương phùng. Nào cần tơ hồng chỉ lối, tự tay ta đem ngươi trói buộc lại bên mình, trọn đời không rời không bỏ.