Giới thiệu
[Một vài dòng review của bản thân mình]
Với một bộ kịch ngắn chỉ có hơn 20 phút như thế này, mình vốn không hề hy vọng đội ngũ có thể dựng nên được một hình tượng đi vào lòng người như A Lam. Thật sự rất khó để diễn tả cảm giác kích động và tán thưởng của mình dành cho nhân vật này sau khi nghe hết bộ kịch. Trong một câu chuyện được kể lại dưới góc nhìn của nhân vật “tôi”, bình lặng ngắn gọn, không có cao trào gì đáng nói, A Lam xuất hiện giống như một nét mực màu bất đồng, tạo thành điểm nhấn cho cuộc đời luôn phảng phất những bi kịch luẩn quẩn.
“Em đã từng nghĩ, rốt cuộc em là một cô gái, hay là một chàng trai đây.”
A Lam không bị trói buộc vào thiết lập cố hữu của một loại giới tính nào. Theo đuổi nghiệp diễn kể từ sau khi được giao cho vai nữ chính trong vở kịch nói ở trường tiểu học, A Lam là một nhân vật bé nhỏ vẫn luôn cố gắng bôn ba giữa cuộc sống. Em mảnh mai, dịu dàng, xinh đẹp nhưng chẳng hề truy đuổi hình tượng nữ tính hóa. A Lam chỉ là A Lam mà thôi.
Nhân vật “Tôi” có nói một câu: “Một kiếp người, cũng tựa như đi giữa bùn lầy vậy, chẳng ai biết đâu là tận cùng. Có người vùng vẫy thoát ra được, có người quay đầu tìm đường khác. Cũng có người cố chấp đi đến cùng… sau đó tự mình chết chìm ở trong đó.”
Người vùng vẫy thoát ra là đạo diễn. Ông vẫn luôn vùng vẫy, cuối cùng thoát ra khỏi những tháng ngày dằng dặc mênh mang vô định vô nghĩa của mình. Người quay đầu tìm đường khác là “Tôi.” Từ đầu đến cuối, “Tôi” vẫn luôn quay đầu tìm đường khác, tự nhiên mà thích ứng với cuộc sống khắc nghiệt không thể tự tại này. Còn người chết chìm, chính là A Lam. Cậu ấy vẫn luôn cố chấp như vậy, cố chấp với nghiệp diễn, cố chấp với tình cảm dành cho một người đàn ông đến điên cuồng, đến chết.
Mình vốn là một người không thích xưng hô tôi-em cho lắm, trong đa số trường hợp vẫn thường thiên vị xưng hô anh-em hơn. Nhưng trong bộ kịch này, sử dụng xưng hô tôi-em không phải vì vai vế mà vì cảm giác tình cảm nhân vật “Tôi” dành cho A Lam vẫn luôn thiếu một chút gì đó. Anh không làm gì sai, nhưng vẫn có chút gì đó dễ dàng buông xuôi, thỏa hiệp.
Rốt cuộc con người sống ở đời vì điều gì chứ? Vì một bộ phim chiếu mạng được đầu tư trăm vạn, vì danh lợi, vì tồn tại? Nếu chỉ vì tồn tại mà sống, cớ gì lại vẫn mờ mịt đến thế?
“Nơi phương xa không thể chạm tới, là nơi trái tim hướng về.”
Hình ảnh A Lam điên dại chạy mãi về phía Đông, gọi tên người trong lòng thật sự vô cùng ám ảnh mình. A Lam giống như một con thiêu thân chạy về hướng mặt trời mọc, chạy về hướng ánh sáng để tìm kiếm bóng dáng của anh. Trong lòng cậu ấy, tồn tại của anh dường như giống mặt trời vậy. Đáng tiếc, mặt trời ấy lại chẳng thể phó mặc tất cả mà đến bên cậu.
- ED《Rạch tan sắc trời》 11/08/2021
- Rượu giao bôi 11/08/2021
😢😢😢😢